Phải chăng yêu là muôn vàn đau khổ...Tôi đã yêu ,yêu và yêu rất nhiều nhưng tình cảm chân thành lại không được đón nhận...Đúng đọc thêm truyen *** hay tại đây tình yêu nào phải như cơn gió nhẹ du lòng...nó đến tê tái buốt lạnh như sức nặng ngàn cân đè lên lồng ngực tôi suốt năm tháng qua...khiến tôi lắm khi như muốn nghẹt thở.
Tôi yêu em...tôi chờ đợi em và tôi luôn mong em cho tôi cơ hội. Nhưng tình yêu nào phải là chuyện cổ tích, tình yêu có lẽ với tôi như một thứ hàng xa xỉ mà kẻ nghèo nàn chỉ biết ước mơ mà chẳng bao giờ có thể với tay đến.
Đã bao đông rồi tôi vẫn vậy...vẫn dành cho em một tình cảm chân thành và nguyên vẹn nhất. Tôi chưa từng có ý là sẽ đến với ai khác ngoài em dù chỉ là trong suy nghĩ .
Tất cả niềm tin, tình yêu thương tôi gửi trọn nơi phía em và tôi luôn nhủ lòng là phải giữ gìn nó ....và chờ đợi em...!
Đầu tiên tôi cứ ngây ngô nghĩ rằng tôi yêu em nhiều như thế,tôi chờ đợi em lâu như thế rồi khi em hiểu em cảm động trước tấm chân tình của tôi....Và em sẽ đáp lại tình yêu của tôi thôi.
Thật nực cười khi tôi đủ chín chắn để có thể suy nghĩ một cách thấu đáo mọi chuyện...
Bất chợt tôi nhận ra...à thì ra bấy lâu nay mình giống như một thằng khờ nuôi niềm tin đứng chờ đợi trước một cánh cửa mà sẽ chẳng bao giờ mở ra với mình.
Cả một đêm tôi thức trắng...tôi nghĩ về em...nghĩ về những gì đã qua...nghĩ về những gì đã có...nghĩ về quãng thời gian qua...tôi thấy mình còn non và ngu ngốc lắm.
Và rồi từ lời khuyên của người anh...đúng con trai là phải mạnh mẽ, phải kiên cường,phải dứt khoát...
Tôi hạ quyết tâm sẽ ngỏ lời với em trước tết...nếu thất bại tôi sẽ quên em mãi mãi...và coi như đó là vết thương đầu đời...có lẽ là vết thương hằn sâu và sẽ đau lắm...
Và cái gì đến cũng đã đến...tôi không thể trốn tránh mãi được...em đã từ chối tình cảm của tôi...đau đớn thật,tôi chẳng muốn rơi nước mắt đâu nhưng khóe mắt cứ cay cay .
Tôi khóc cho những tháng ngày qua chờ đợi...tôi khóc cho một thứ gọi là tình yêu mà tôi vun đắp quá nhiều,khóc cho sự ngây ngô của chính bản thân mình...và rồi khóc vì hụt hẫng...chưa bao giờ lòng tôi lại trống trải đến thế...đúng tôi đã hi vọng thật nhiều và đã thất vọng thảm hại...
Tôi gục vùi đôi chân như không còn sức sống ...để có thể giữ cho cơ thể được cân bằng...
Có lẽ khi tôi đau đớn nhất chắc là lúc em chìm vào giấc ngủ say...lòng em sắt đá vậy thì em thương xót gì một kẻ khờ khạo như tôi...
Nhưng xem thêm truyen 18+ ngắn tại đây cho đến giờ này dẫu sao thì tôi cũng thấy thanh thản phần nào...tôi đã yêu và yêu hết lòng, tôi cũng đã cố gắng làm tất cả những gì có thể cho tình yêu của mình...
Cũng may khi tôi đã can đảm để đứng trước em và nói ra nỗi lòng mình...dẫu không có kết quả nhưng tôi thấy nhẹ lòng...
Tối đó cũng kết thúc những năm tháng chờ đợi mà đáng lẽ ra nó phải kết thúc từ lâu rồi...
Dẫu sao bây giờ nhận ra vẫn chưa phải là quá muộn ...tôi mường tượng một điều...vậy mà tôi cứ im lặng rồi chờ đợi em hết ngày này qua ngày khác tháng này qua tháng khác....và để rồi năm sau hay năm sau nữa khi kết quả chẳng khác chi bây giờ...
Tôi không nghĩ đến lúc đó tôi có còn tỉnh táo mà nghĩ về mọi chuyện như lúc này không...
Tôi không nghĩ là với ngần ấy thời gian chờ đợi thêm...chắc là tôi sẽ vào bệnh viện tâm thần mất...tôi không còn đủ lí trí mà tỉnh táo khi nghĩ về cuộc sống này nữa.
Kể từ ngày đó đến giờ...mặc dù tôi sống chẳng mấy thoải mái gì...khi lòng tôi vẫn luôn hướng về em...tôi vẫn chưa thể quên em được...và tôi cũng chẳng thể đến với người con gái khác...
Bởi tôi biết bây giờ người con gái nào đến với tôi cũng chỉ là kẻ thay thế em mà thôi...
Tôi đã xóa sđt của em đi rồi nhưng khổ nỗi trong đầu tôi luôn nhớ...tôi định del nik chat của em đi nhưng đôi tay không nỡ...
Mỗi ngày qua...nhiều lúc thấy nik em sáng muốn nói dăm ba câu hỏi thăm mà rồi lại thôi...
Tôi khổ tâm nhiều lắm...tôi không muốn vì tình yêu tôi dành cho em mà để rồi đánh mất đi tình bạn từ thuở nhỏ...nhưng thật lòng tôi không thể đối mặt..với những gì đã qua...nó như những vết dao cứa nơi trái tim tôi vậy...đau đớn mòn mỏi...
Tôi không biết phải nói gì nữa...mỗi khi nghĩ về em lòng tôi lại rối bời....
Tôi chỉ xin em...nếu em có lòng thương tôi thì đừng lạnh lùng khiến tôi phải đau đớn thêm nữa.
Nếu em mở lòng tôi sẽ chạy đến bên em...
Còn lòng em vẫn cứng nhắc như vậy thì tôi mong mọi chuyện chìm vào quên lãng...có lẽ mình nên xem nhau như hai kẻ xa lạ thì tốt hơn...hiện tại bây giờ thì nên như vậy.
Còn có khi nào nghĩ về nhau thì mong rằng sẽ mỉm cười cho nhau vui...và đường ai nấy đi....
Không nên chạm vào wap hay nỗi đau của nhau nữa đau đớn lắm...có lẽ người chưa yêu như em chẳng thể hiểu nổi đâu...
Hãy cho tình được ngủ yên
Tôi yêu em...tôi chờ đợi em và tôi luôn mong em cho tôi cơ hội. Nhưng tình yêu nào phải là chuyện cổ tích, tình yêu có lẽ với tôi như một thứ hàng xa xỉ mà kẻ nghèo nàn chỉ biết ước mơ mà chẳng bao giờ có thể với tay đến.
Đã bao đông rồi tôi vẫn vậy...vẫn dành cho em một tình cảm chân thành và nguyên vẹn nhất. Tôi chưa từng có ý là sẽ đến với ai khác ngoài em dù chỉ là trong suy nghĩ .
Tất cả niềm tin, tình yêu thương tôi gửi trọn nơi phía em và tôi luôn nhủ lòng là phải giữ gìn nó ....và chờ đợi em...!
Đầu tiên tôi cứ ngây ngô nghĩ rằng tôi yêu em nhiều như thế,tôi chờ đợi em lâu như thế rồi khi em hiểu em cảm động trước tấm chân tình của tôi....Và em sẽ đáp lại tình yêu của tôi thôi.
Thật nực cười khi tôi đủ chín chắn để có thể suy nghĩ một cách thấu đáo mọi chuyện...
Bất chợt tôi nhận ra...à thì ra bấy lâu nay mình giống như một thằng khờ nuôi niềm tin đứng chờ đợi trước một cánh cửa mà sẽ chẳng bao giờ mở ra với mình.
Cả một đêm tôi thức trắng...tôi nghĩ về em...nghĩ về những gì đã qua...nghĩ về những gì đã có...nghĩ về quãng thời gian qua...tôi thấy mình còn non và ngu ngốc lắm.
Và rồi từ lời khuyên của người anh...đúng con trai là phải mạnh mẽ, phải kiên cường,phải dứt khoát...
Tôi hạ quyết tâm sẽ ngỏ lời với em trước tết...nếu thất bại tôi sẽ quên em mãi mãi...và coi như đó là vết thương đầu đời...có lẽ là vết thương hằn sâu và sẽ đau lắm...
Và cái gì đến cũng đã đến...tôi không thể trốn tránh mãi được...em đã từ chối tình cảm của tôi...đau đớn thật,tôi chẳng muốn rơi nước mắt đâu nhưng khóe mắt cứ cay cay .
Tôi khóc cho những tháng ngày qua chờ đợi...tôi khóc cho một thứ gọi là tình yêu mà tôi vun đắp quá nhiều,khóc cho sự ngây ngô của chính bản thân mình...và rồi khóc vì hụt hẫng...chưa bao giờ lòng tôi lại trống trải đến thế...đúng tôi đã hi vọng thật nhiều và đã thất vọng thảm hại...
Tôi gục vùi đôi chân như không còn sức sống ...để có thể giữ cho cơ thể được cân bằng...
Có lẽ khi tôi đau đớn nhất chắc là lúc em chìm vào giấc ngủ say...lòng em sắt đá vậy thì em thương xót gì một kẻ khờ khạo như tôi...
Nhưng xem thêm truyen 18+ ngắn tại đây cho đến giờ này dẫu sao thì tôi cũng thấy thanh thản phần nào...tôi đã yêu và yêu hết lòng, tôi cũng đã cố gắng làm tất cả những gì có thể cho tình yêu của mình...
Cũng may khi tôi đã can đảm để đứng trước em và nói ra nỗi lòng mình...dẫu không có kết quả nhưng tôi thấy nhẹ lòng...
Tối đó cũng kết thúc những năm tháng chờ đợi mà đáng lẽ ra nó phải kết thúc từ lâu rồi...
Dẫu sao bây giờ nhận ra vẫn chưa phải là quá muộn ...tôi mường tượng một điều...vậy mà tôi cứ im lặng rồi chờ đợi em hết ngày này qua ngày khác tháng này qua tháng khác....và để rồi năm sau hay năm sau nữa khi kết quả chẳng khác chi bây giờ...
Tôi không nghĩ đến lúc đó tôi có còn tỉnh táo mà nghĩ về mọi chuyện như lúc này không...
Tôi không nghĩ là với ngần ấy thời gian chờ đợi thêm...chắc là tôi sẽ vào bệnh viện tâm thần mất...tôi không còn đủ lí trí mà tỉnh táo khi nghĩ về cuộc sống này nữa.
Kể từ ngày đó đến giờ...mặc dù tôi sống chẳng mấy thoải mái gì...khi lòng tôi vẫn luôn hướng về em...tôi vẫn chưa thể quên em được...và tôi cũng chẳng thể đến với người con gái khác...
Bởi tôi biết bây giờ người con gái nào đến với tôi cũng chỉ là kẻ thay thế em mà thôi...
Tôi đã xóa sđt của em đi rồi nhưng khổ nỗi trong đầu tôi luôn nhớ...tôi định del nik chat của em đi nhưng đôi tay không nỡ...
Mỗi ngày qua...nhiều lúc thấy nik em sáng muốn nói dăm ba câu hỏi thăm mà rồi lại thôi...
Tôi khổ tâm nhiều lắm...tôi không muốn vì tình yêu tôi dành cho em mà để rồi đánh mất đi tình bạn từ thuở nhỏ...nhưng thật lòng tôi không thể đối mặt..với những gì đã qua...nó như những vết dao cứa nơi trái tim tôi vậy...đau đớn mòn mỏi...
Tôi không biết phải nói gì nữa...mỗi khi nghĩ về em lòng tôi lại rối bời....
Tôi chỉ xin em...nếu em có lòng thương tôi thì đừng lạnh lùng khiến tôi phải đau đớn thêm nữa.
Nếu em mở lòng tôi sẽ chạy đến bên em...
Còn lòng em vẫn cứng nhắc như vậy thì tôi mong mọi chuyện chìm vào quên lãng...có lẽ mình nên xem nhau như hai kẻ xa lạ thì tốt hơn...hiện tại bây giờ thì nên như vậy.
Còn có khi nào nghĩ về nhau thì mong rằng sẽ mỉm cười cho nhau vui...và đường ai nấy đi....
Không nên chạm vào wap hay nỗi đau của nhau nữa đau đớn lắm...có lẽ người chưa yêu như em chẳng thể hiểu nổi đâu...
Hãy cho tình được ngủ yên