
blog4me
Well-Known Member
Staff member
Super Moderators
có những nốt thăng, nốt trầm
luôn xen lẫn vào nhau và gảy
lên một bản nhạc có thể
mang giai điệu vui hay buồn.
Sôi nổi, nhiệt huyết, mạnh mẽ
nhưng đôi khi cũng có
những nốt trầm xao xuyến,
những nốt trầm mang lại cảm
giác bình yên, ngọt ngào và
đôi khi lơ đãng trong cuộc
sống.
*********:
Posted Hôm qua, 09:25 PM
Quân thấy nó và Vân đi dạo
trong rừng cây sakê y như phim
Trái Tim Mùa Thu!!! Ngàn lần
không thể tin được, “cô nàng
bóng rổ” (Quân đặt nick này cho
Vân kể từ lúc con bé chỉ đọc
Slamdunk mà ném ba phát
trúng rổ cả ba!!!) mặc váy màu
hồng, đi giày búp bê - thứ mà
Vân vẫn bĩu môi “Sến!” khi Quân
khen đẹp. Hay là đang mơ? Tự
tát vào mặt mình, nó thấy đau!
Nghĩa là thật?... Quân chưa kịp
nắm tay Vân thì tự nhiên, mọi
thứ tối đen...
- Ai tắt đèn thế? – Quân gào lên,
tức tối. ít ra cũng phải để nó
nắm tay cô gái trong mơ của nó
rồi hãy cúp điện chứ?
Quân choàng tỉnh, và nó nhận
ra mình đang ở trong một hoàn
cảnh vô cùng “đặc biệt”: Nằm
giữa sân tập bóng!
- Giãn ra! Giãn cho thoáng khí
nào! – Giọng con gái lanh lảnh.
Là Vân.
- Ông tỉnh rồi hả? Hết choáng
Cuộc đời như những bài hát
chưa? Mấy đây? – Vân giơ hai
ngón tay hình chữ V, như một
bác sĩ… tâm thần!
- Rõ hâm! Hai chứ mấy! – Lồm
cồm bò dậy, Quân hắng giọng
cố chứng tỏ mình hoàn toàn
tỉnh táo trước một cơ số các cặp
mắt đang chằm chằm nhìn nó.
- Sai rồi! Năm La Mã chứ! – Vân
phá lên cười. Nhận ra câu
chuyện “giật gân” “có người
ném bóng bị bật vào mặt” đã
kết thúc “có hậu” với màn tỉnh
dậy và hoàn toàn bình thường
của nhân vật chính, đám đông
dần giãn ra và trở lại vị trí cũ
của mình.
- Tôi đã bảo là có ngày bóng sẽ
quay lại tìm ông mà! – Vân càu
nhàu trên đường vào phòng y
tế.
- Chúng mày đang đóng quảng
cáo Hazeline đấy hả? Mà lúc bất
tỉnh nhân sự, mày mơ thấy cái gì
mà cười ngu ngơ thế hả? Chắc
là “bà già” Vân chứ gì? – Minh
từ đâu chạy ra hóng được toàn
bộ đoạn hội thoại, lập tức xỏ
xiên.
Nhìn kiểu cái thằng này cười
ruồi, Quân chỉ muốn đấm cho
nó một phát. Nhưng trước khi
làm điều đó, còn một việc “đáng
giá” hơn nhiều: Tự nguyện để
một-người-nào-đó dìu vào
phòng y tế và tận tay chăm sóc!
- Thế nào rồi hả mày?
- Mày bị ấm đầu hả? Tự dưng
hỏi một câu vô nghĩa! – Quân
hừ giọng.
- Phải! Tao đang nóng hết cả
đầu thay cho mày đây! Theo
nguồn tin mới nhận được thì
hôm qua Vân nhà mình đứng
buôn với thằng lớp phó A2 năm
phút!
Minh biến mất an toàn trong cả
tiết Sử và mang về cho Quân
một cái tin động trời làm thằng
này hiện nguyên hình là một
con cà cuống!
- Cái gì thế? – Quân rú lên khe
khẽ khi Minh kể “thằng này đưa
cho Vân một-cái-gì-đó” .
- Cụ thể là một cái phong bì!
- Phong bì gì chứ?
- Còn gì khác ngoài thư làm
quen! – Minh nhún vai.
Tất nhiên, với những thằng bạn
thân bình thường khác, Quân sẽ
rất vui mừng khi cô bạn thân có
ai đó “để ý”. Nhưng nó lại
không nằm trong cái tập hợp
ấy. Ngay từ khi hình ảnh mái tóc
hơi quăn tự nhiên bay trong gió
nhẹ như một đám mây rơi vào
mắt Quân, nó đã biết mình thích
Vân. ấy thế nhưng vì cái tính
nhát cáy “hổng dám nói” nên
mối quan hệ trong mơ giữa nó
với Vân đã chệch sang một cái
định nghĩa khác vô cùng giản
đơn: Bạn thân!
- Lại vẽ! – Quân xuất hiện đầy
bất ngờ ở sân thượng khu tập
thể. Vân vẫn đang cắm cúi vẽ.
Con bé thường biến thành một
người khác khi ngồi vẽ tranh.
Trầm tính với khuôn mặt như
đang… mơ. Nó vẫn thường
ngắm nghía lại những bức tranh
treo tứ tung trong phòng ốc lộn
xộn và lải nhải: “Tranh ai vẽ mà
đẹp thế nhỉ? Có lẽ tôi vẽ trong
trạng thái mộng du ông ạ! Vì tôi
chả nhớ gì hết!”. Nhìn khuôn
mặt ngốc xít của Vân lúc ấy,
Quân không thể không bật
cười…
- ơ! – Vân ngơ ngác - Đến bao
giờ thế? Chạy xuống nhà lấy hộ
tôi hộp màu nước!
Trong tất cả những lần vẽ tranh,
Quân luôn là “đầu sai”. Thoảng,
Vân còn đề nghị Quân làm
người… bê lọ tĩnh vật làm thằng
bé chịu khổ một cách sung
sướng. Nhưng lần này, Quân
không xuất hiện để làm tình
nguyện viên. Theo nguồn tin
tình báo mà thằng Minh khai
thác từ bọn con gái A2 thì lần
gặp mặt thứ hai, tên lớp phó và
Vân đã đi đâu đó cả buổi chiều!
Thằng Minh đã ấn vào tay Quân
hai tấm vé phim Hàn để gọi là
khúc dạo đầu cho cái gọi là “lời
tỉnh tò ngọt ngào”. Thằng Minh
còn cảnh báo thêm một câu làm
Quân phát hoảng: “Mày không
nhanh lên thì mày sẽ bị thằng
lớp phó A2 cho knock out
đấy!”…
luôn xen lẫn vào nhau và gảy
lên một bản nhạc có thể
mang giai điệu vui hay buồn.
Sôi nổi, nhiệt huyết, mạnh mẽ
nhưng đôi khi cũng có
những nốt trầm xao xuyến,
những nốt trầm mang lại cảm
giác bình yên, ngọt ngào và
đôi khi lơ đãng trong cuộc
sống.
*********:
Posted Hôm qua, 09:25 PM
Quân thấy nó và Vân đi dạo
trong rừng cây sakê y như phim
Trái Tim Mùa Thu!!! Ngàn lần
không thể tin được, “cô nàng
bóng rổ” (Quân đặt nick này cho
Vân kể từ lúc con bé chỉ đọc
Slamdunk mà ném ba phát
trúng rổ cả ba!!!) mặc váy màu
hồng, đi giày búp bê - thứ mà
Vân vẫn bĩu môi “Sến!” khi Quân
khen đẹp. Hay là đang mơ? Tự
tát vào mặt mình, nó thấy đau!
Nghĩa là thật?... Quân chưa kịp
nắm tay Vân thì tự nhiên, mọi
thứ tối đen...
- Ai tắt đèn thế? – Quân gào lên,
tức tối. ít ra cũng phải để nó
nắm tay cô gái trong mơ của nó
rồi hãy cúp điện chứ?
Quân choàng tỉnh, và nó nhận
ra mình đang ở trong một hoàn
cảnh vô cùng “đặc biệt”: Nằm
giữa sân tập bóng!
- Giãn ra! Giãn cho thoáng khí
nào! – Giọng con gái lanh lảnh.
Là Vân.
- Ông tỉnh rồi hả? Hết choáng
Cuộc đời như những bài hát
chưa? Mấy đây? – Vân giơ hai
ngón tay hình chữ V, như một
bác sĩ… tâm thần!
- Rõ hâm! Hai chứ mấy! – Lồm
cồm bò dậy, Quân hắng giọng
cố chứng tỏ mình hoàn toàn
tỉnh táo trước một cơ số các cặp
mắt đang chằm chằm nhìn nó.
- Sai rồi! Năm La Mã chứ! – Vân
phá lên cười. Nhận ra câu
chuyện “giật gân” “có người
ném bóng bị bật vào mặt” đã
kết thúc “có hậu” với màn tỉnh
dậy và hoàn toàn bình thường
của nhân vật chính, đám đông
dần giãn ra và trở lại vị trí cũ
của mình.
- Tôi đã bảo là có ngày bóng sẽ
quay lại tìm ông mà! – Vân càu
nhàu trên đường vào phòng y
tế.
- Chúng mày đang đóng quảng
cáo Hazeline đấy hả? Mà lúc bất
tỉnh nhân sự, mày mơ thấy cái gì
mà cười ngu ngơ thế hả? Chắc
là “bà già” Vân chứ gì? – Minh
từ đâu chạy ra hóng được toàn
bộ đoạn hội thoại, lập tức xỏ
xiên.
Nhìn kiểu cái thằng này cười
ruồi, Quân chỉ muốn đấm cho
nó một phát. Nhưng trước khi
làm điều đó, còn một việc “đáng
giá” hơn nhiều: Tự nguyện để
một-người-nào-đó dìu vào
phòng y tế và tận tay chăm sóc!
- Thế nào rồi hả mày?
- Mày bị ấm đầu hả? Tự dưng
hỏi một câu vô nghĩa! – Quân
hừ giọng.
- Phải! Tao đang nóng hết cả
đầu thay cho mày đây! Theo
nguồn tin mới nhận được thì
hôm qua Vân nhà mình đứng
buôn với thằng lớp phó A2 năm
phút!
Minh biến mất an toàn trong cả
tiết Sử và mang về cho Quân
một cái tin động trời làm thằng
này hiện nguyên hình là một
con cà cuống!
- Cái gì thế? – Quân rú lên khe
khẽ khi Minh kể “thằng này đưa
cho Vân một-cái-gì-đó” .
- Cụ thể là một cái phong bì!
- Phong bì gì chứ?
- Còn gì khác ngoài thư làm
quen! – Minh nhún vai.
Tất nhiên, với những thằng bạn
thân bình thường khác, Quân sẽ
rất vui mừng khi cô bạn thân có
ai đó “để ý”. Nhưng nó lại
không nằm trong cái tập hợp
ấy. Ngay từ khi hình ảnh mái tóc
hơi quăn tự nhiên bay trong gió
nhẹ như một đám mây rơi vào
mắt Quân, nó đã biết mình thích
Vân. ấy thế nhưng vì cái tính
nhát cáy “hổng dám nói” nên
mối quan hệ trong mơ giữa nó
với Vân đã chệch sang một cái
định nghĩa khác vô cùng giản
đơn: Bạn thân!
- Lại vẽ! – Quân xuất hiện đầy
bất ngờ ở sân thượng khu tập
thể. Vân vẫn đang cắm cúi vẽ.
Con bé thường biến thành một
người khác khi ngồi vẽ tranh.
Trầm tính với khuôn mặt như
đang… mơ. Nó vẫn thường
ngắm nghía lại những bức tranh
treo tứ tung trong phòng ốc lộn
xộn và lải nhải: “Tranh ai vẽ mà
đẹp thế nhỉ? Có lẽ tôi vẽ trong
trạng thái mộng du ông ạ! Vì tôi
chả nhớ gì hết!”. Nhìn khuôn
mặt ngốc xít của Vân lúc ấy,
Quân không thể không bật
cười…
- ơ! – Vân ngơ ngác - Đến bao
giờ thế? Chạy xuống nhà lấy hộ
tôi hộp màu nước!
Trong tất cả những lần vẽ tranh,
Quân luôn là “đầu sai”. Thoảng,
Vân còn đề nghị Quân làm
người… bê lọ tĩnh vật làm thằng
bé chịu khổ một cách sung
sướng. Nhưng lần này, Quân
không xuất hiện để làm tình
nguyện viên. Theo nguồn tin
tình báo mà thằng Minh khai
thác từ bọn con gái A2 thì lần
gặp mặt thứ hai, tên lớp phó và
Vân đã đi đâu đó cả buổi chiều!
Thằng Minh đã ấn vào tay Quân
hai tấm vé phim Hàn để gọi là
khúc dạo đầu cho cái gọi là “lời
tỉnh tò ngọt ngào”. Thằng Minh
còn cảnh báo thêm một câu làm
Quân phát hoảng: “Mày không
nhanh lên thì mày sẽ bị thằng
lớp phó A2 cho knock out
đấy!”…