[youtube]5_Zc3KqMzZs[/youtube]
Một sáng, Hà Nội trời trở gió. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ mơ màng. Bản năng như mọi ngày, làm những thứ khiến nó tỉnh táo hơn. Điều đầu tiên nó nghĩ đến là nhanh tay đánh vào trang web của trường: " www...." mã số sinh viên rồi pw. Điểm tích lũy được ...... / hệ số 4. Cảm giác vui buồn lẫn lộn. Những ngày cố gắng, những ngày nghiền nát chiếc máy tính với những code, những html, những ngày ngồi máy tính quên cả ngủ... Có nên vui không nhỉ khi bản thân nó ko cố gắng vì nó mà cố gắng vì cái gì đó xa xôi....
Oài....! đến giờ phải đi chợ nấu cơm, thực hiện nghĩa vụ 1 ngày của bản thân và của 1 đứa con gái trước điều kiện có thể cưới chồng. Trời xe lạnh. ra đến chợ nhìn ai cũng mập mạp và ấm áp hơn. Nó cũng hào hứng với cái cảm giác mới này, thay vì những cái nắng oi bức. Biết dùng gì cho bữa trưa đây, hôm nay cô em gái thân yêu của nó có cậu bạn cùng lớp ***** tới chơi. Và dĩ nhiên trách nhiệm của chị nó cao cả hơn hết là phải đạo diễn bữa cơm mà. Trời phú cho một chút khả năng thì toàn phải thế này đây, nó thầm nghĩ.
Đang miên man giữa những suy nghĩ ko đầu ko cuối, nó bắt gặp một ánh măt "đã cũ", một dáng người " đã cũ" và tiến gần lại những kỉ niệm "đã cũ".3 năm xa vời, 3 năm kể từ khi nó nói lời chia tay và ra đi, giờ gặp lại đây cái " đã cũ" đang vai kề vai với một cái "mới". Bao nỗi xót xa ùa về trên nền Yêu thương như 1 tờ giấy nháp. ............Đắng cay....
............" Chỉ vì Em là người THANH HÓA"
Ngày đó, nó chìm đắm trong vị ngọt của mối tình đầu, chìm đắm trong những hạnh phúc mơn man của cái tuôi 20, đầu đời và đẹp đẽ. Nó trở nên nữ tính hơn và học hỏi nhiều hơn... Chỉ để khiến mình đẹp hơn trong mắt người ấy..
Một buổi chiều ng ấy bảo nó tối về nhà ng ấy dùng cơm cùng gia đình. Hạnh phúc lẫn hồi hộp xâm chiêm cả bộ não của 1 con bé mới lớn khi nghe người yêu bảo dẫn về nhà giới thiệu với gia đình... Nó chuẩn bị chu tất từ rất sớm.
Chạy dọc con phố Lê Văn Lương, dừng lại ở đường Hoàng Ngân. Nó dừng lại ở một căn nhà, nơi người yêu nó lớn lên...Ngó vào trong xem có ai không nó ngỡ ngàng bởi những cái bạt tai mà người đàn bà xa lạ ( có lẽ là với nó) đang dành tặng cho cậu con trai mình. Cảm giác sợ hãi...
- " Tao đã bảo mày, mày chỉ được yêu quanh cái Hà Nội Này,. Đặc biệt là không được yêu gái ở Thanh Hóa..."
- " Nó bỏ bùa mêm thuốc lú gì mày mà mày bênh nó chằm chằm thế."
- Mày xác định thì đừng nhìn mặt tao nữa, Từ nay đừng ra khỏi nhà cho tới khi tao cho phép, đưa chìa khóa xe và nhà đây............"
Và ..... gì gì nữa. mà có lẽ bản thân nó ko nghe rõ. chỉ nghe văng vẳng tiếng Chia tay từ xa vọng về hối thúc nó gửi 1 sms................
..........." em có việc bận ko qua được. mình xa nhau 1 tg nhé"
Từng câu nói của người đàn bà gốc Hà Nội kia như một vết dao cứa vào trái tim nó. một sự thật ko thể thay đổi, nó là người Thanh Hóa. Nơi Bố, mẹ, Anh Em, Những người yêu thương nó lớn lên và gắn bó. Phải làm gì đây ngoài sự im lặng và biến mất. Nó ra đi trong sự tìm kiếm vô vọng, Nó biến mất khỏi cuộc đời anh nhanh như lúc nó xuất hiện vậy. ... Bao đắng cay, xót xa giằng lên trái tim của 1 đứa con gái 20 tuổi.
2 năm, 1 khoảng thời gian với mọi người có thể là để quên, nhưng với nó 2 năm là 2 năm tủi hờn, 2 năm sống với sự trỗi dậy của những tổn thương. Ngày ngày làm bạn với chiếc máy tính. Nó tiến gần hơn với thế giới ảo, với những con người ảo để xóa đi tất cả những gì gọi là THẬT đang diễn ra quanh nó.
BÀN TAY ANH NGÀY NÀO...
Giờ Còn đâu.............!!!!
Và hôm nay Vết cứa xưa kia lại một lần chạm vào trái tim nó. Nó lướt vội qua như 1 ng xa lạ. Bởi đăng sau lưng nó chắc hẳn đang là 1 trái tim bối rối.
Mọi cố gắng, mọi nỗ lực của bản thân nó giờ đã có kết quả, và cả cái điểm tựa để nó cố gắng mỗi ngày cũng đã có điểm tựa mới.... Thật không biết nên vui hay buồn....Bao tủi hờn xưa kia ùa về. hiện hữu như còn rất mới. Chợt nước mắt nó rơi. Những giọt nước mắt mà nó tự hứa với lòng mình sẽ ko bao giờ rơi nữa... Nhưng nay Lại khẽ khàng rơi trong 1 sự hụt hẫng vô bờ. Trở mình quay sang nhìn thấy đứa e gái đang ngon lành trong giấc ngủ...Nó nhìn thấy Hình ảnh của chính bản thân mình ngày nào...
..............Em àh...! Chúng ta là Người Thanh Hóa...!