……
- Sao? Ung…ung thư máu?
- Ừ, ung thư máu.
Anh đứng yên bất động sau câu
trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay
cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3
chữ ung thư máu vẫn cứ vang
vẳng quanh anh. Chuyện gì thế
này?. Anh hỏi lại giọng run run:
- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải
không? Sao…sao vậy đc, em tôi
nó…nó khỏe vậy mà, sao thế
được, bác sỹ đã khám kĩ chưa?
Khám…khám lại đi, chắc có sự
nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin
bác sỹ, khám lại cho em tôi đi,
làm ơn đi…
- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám
rất kỹ rồi, rất tiếc.
Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy
tay bác sỹ vừa lay vừa nói:
- Làm…làm ơn cứu em tôi…
Như nhớ ra điều gì, anh chạy
thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi
tấm hình của nó…
- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền
lành, dễ thương vầy nè, nó sao
có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười
đẹp đúng không? Sao lại có thể
là nó được, phải không bác sỹ.
Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ
ngước mặt lên ngăn không cho
những giọt nước mắt mình rơi
xuống. Và ông tiến về phòng
mình…
Giọng anh lắp bắp:
- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết
sao?.
- Có thể.
Anh buông thả cánh tay, ngã
quỵ xuống…
- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó,
cậu vào thăm nó đi.( Tiếng bác
sỹ vọng lại).
……..
Anh buồn bã bước vào phòng
bệnh của nó, 1 màu trắng bao
trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó
đang mãi mê với đôi chim ngoài
cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh
bước tới hỏi nó:
- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy
hả?
- …A..Hai, em đang ở đâu vầy?
Đưa em về nhà đi. Em hết mệt
rồi.
- Chưa về được, chưa khám
xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn
rồi về.
- …Ưm, không chịu đâu! Em
khỏe thật rồi mà, đây Hai xem
nè ( Nó ngoe nguẩy cái đầu cười
hì hì…)
Anh quát:
- Đừng có suốt ngày cười vậy
nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày
chưa có khỏe, nghe không hả?
Ở yên đó, khi nào khỏe về.
Anh đi ra ngoài và đóng sầm
cửa lại.
(Ơ, Hai sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu
với mình) Nó lẩm bẩm.
Anh chạy thật nhanh ra sân
thượng bênh viện, những giọt
nước mắt tràn trên má lúc nào
anh không hay.
Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó
cũng vậy? Sao nó cứ cười hoài
vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau
nhói, trời ơi sao mình ghét nó
cười vậy nhỉ?....
Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ
cho anh hàng ghế mà mọi
người vẫn ngồi đó cầu nguyện :
“Người ta thường ngồi ở đây
cầu nguyện, ước mong điều
mình mong muốn đó Hai.”
Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1
chiếc ghế gần phía trên cùng.
Vị linh mục nhìn thấy anh quen
nên tiến lại gần và hỏi:
- Con có chuyện gì sao?
Hơi ngạc nhiên với cách xưng
hô, anh đáp lại:
- Chào cha…
Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp:
- Em gái con đang bị bệnh rất
nặng con đến để … để cầu
nguyện cho nó…. Nhưng thưa
cha, con không phải là người
theo đạo.
- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2
con vào đây trú mưa rồi… Em
con giờ sao rồi? em con bệnh
nặng lắm sao? ( Tiếng vị linh
mục nói từ tốn)
- Ung thư máu cha ạ.
Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi
ngậm ngùi đáp:
- Tội nghiệp con bé…
Xong câu đó, 2 người im lặng
không nói gì…
…..
Bệnh của nó ngày càng nặng và
phải điều trị bằng liệu pháp hóa
học, nó chưa biết, nói đúng hơn
là nó chưa biết là mình bị ung
thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó
hay buồn ngủ và mệt mỏi trong
người. Nhân viên bệnh viện vào
đưa nó lên phòng điều trị…
- Mọi người làm gì thế này, đưa
tôi đi đâu đây? Tôi không đi đâu
hết, tôi muốn gặp anh hai tôi.
- Mong cô bình tĩnh để chúng
tôi làm việc!.
- Không……...Tôi muốn gặp….Hai
Giọng của nó yếu dần và nó
ngất đi khi mà thuốc đã ngấm.
Anh đứng đó, bên ngoài phòng
bệnh, anh nghe hết, từng câu,
từng từ mà nó nói, sao thế này,
nó cần mình mà, sao mình lại
đứng đây… Anh chỉ muốn chạy
đến bên nó, bên cô em gái bé
bỏng của mình, anh muốn ôm
nó vào lòng, muốn nói với nó là
“2 nè, 2 của em đây. Không có
chuyện gì đâu! Em cứ ngoan
nhé, rồi sẽ không sao đâu…”.
Nhưng sao anh cứ đứng chết
chân vào 1 chỗ thế này. ..
…Anh bước vào phòng thăm nó,
vừa lúc mẹ anh vừa bước ra,
ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi,
còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố
kìm nước mắt, anh bước tới kéo
cái rèm cửa cho căn phòng
thêm sáng sủa, quay sang giả
vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh:
- …Ở đây thích không mày?
Bây giờ nó không cười nữa, nó
im lặng và buỗn bã. Anh không
còn thấy ánh mắt tinh nghịch,
lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như
không nghe thấy anh nói gì…
Anh hỏi thêm câu nữa: