X
xmen94
New Member
Vip
_Anh, em yêu anh!
Hắn quay sang nhìn nó. Sao ánh mắt tinh
nghịch của nó thường ngày lại chân thành,
ấm áp thế này?
_Phụt! Ha ha! – Hắn xoa đầu nó – Anh không
phải thằng cả tin đâu nhóc ạ. Hôm nay Cá
tháng tư, anh biết chứ!
Nó nhăn mặt đẩy tay hắn ra.
_Em không đùa. Với lại, em đã nói bao nhiêu
lần rùi. Đừng có xoa đầu em!
Hắn cố nhịn cười:
_Ừ thì không đùa. Anh cũng yêu em lắm nhóc
ạ! Phụt! Ha ha! Sến quá!
Cứ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó thì dù
hắn không muốn cười vẫn phải ôm bụng
cười ngặt nghẽo. Nó đã tức lại càng thêm xì
khói. Nó dậm chân rồi đi về trước, bỏ lại hắn
đang vừa cố nín cười vừa gọi với theo. Nó
biết là hắn chỉ gọi nó vậy thôi chứ chẳng bao
giờ đuổi theo nó đâu. Mà kể ra thì nó cũng
thật lạ. Nó đâu phải là gì của hắn mà lại cứ mơ
tưởng đến việc hắn sẽ đuổi theo rồi nắm chặt
lấy cổ tay mình, và có thể nữa là kéo lại để nó
ngã dúi vào lòng như bao tiểu thuyết tình yêu
khác. Nhưng chẳng ai đánh thuế ướcmơ nên
nó kệ, cứ mơ ước thế đó.
Ngồi trên xe buýt, nó hướng mắt nhìn ra
khung cảnh bên ngoài. Là ngày nghỉ nên xe
cộ cũng tấp nập hơn. Nó thả trôi tâm hồn
theo dòng xe cộ nhưng hình ảnh hắn, nụ
cười của hắn, ánh mắt của hắn cứ hiện hữu
trong tâm trí nó. Nhiều lúc, nó cảm giác
dường như hắn đang ngồi bên cạnh mình
vậy.
Tiết Hà Nội ấm áp nhưng sao lòng nó lại lạnh
thế này? Cảm giác yêu đơn phương một
người rồi khi tỏ tình bị người ta từ chối thật
khó chịu. Là thất vọng, là xót xa, là đớn đau.
Đau tim. Khó thở. Nó không ngờ có ngày
mình cũng phải dùng những từ ngữ mà
trước đây, mỗi lần đọc trong mấy tiểu thuyết
nó cảm thấy nổi da gà. Nhưng sự thật thì
đúng là vậy.
Tựa đầu vào cửa kính, nó muốn nhắm mắt lại
để không thấy hắn. Khó thật khi muốn loại
bỏhắn ra khỏi trí óc. Hắn tuy không chính
miệngtừ chối nó nhưng hành động của hắn
chẳng phải đã chứng minh tất cả sao? Nó là
người thực tế nên cũng không muốn nghe
người tanói nhiều mà nó cần nhìn thấy hành
động hơn. Mà đâu, hắn cũng có phần từ chối
rồi đóthôi. Nếu thật sự thích nó thì sao hắn
phải nói “Sến quá” làm gì? Lòng nó chợt dâng
lên một cỗ đau đớn.
Nó rút điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho
hắn. Tin đã soạn xong rồi nhưng nó lại
chẳngdám gửi. Nó sợ phải xa hắn nhưng nếu
nó không xa hắn, nó không thể quên hắn
được. Nó đã quyết định rồi. Thôi thì cứ gửi đi.
Coi như là để tình đơn phương này ngủ yên
vậy.
…
..
.
Sáng sớm hôm sau…
Hắn gọi điện mãi mà nó chẳng bắt máy gì cả.
Hắn đâm ra bực dọc. Chưa bao giờ nó để hắn
phải chịu trong cảnh chờ đợi này. Chợt nhớ
đến tin nhắn hôm qua nó gửi, hắn vội vã đến
nhà nó.
…
Hôm qua, đối với nó không phải là Cá tháng
tư. Mà từ trước đến giờ nó cũng chưa bao giờ
coi ngày này là Cá tháng tư cả. Hắn đã quên
mất điều này rồi. Hắn đã quên mất và… rút
cục là hắn đã để nó một mình ra sân bay. Nó
đã đi Nhật. Mấy tháng trước, hắn nghe nó
than vãn chuyện phải theo gia đình sang Nhật
định cư và nó còn quyết tâm đấu tranh đến
cùng là nó sẽ ở lại ViệtNam. Nó nói dù nóthích
Nhật Bản thật đấy nhưng ở Việt Nam, cómột
thứ đã níu kéo nó. Lúc ấy, hắn cũng thấy ánh
mắt nó dành cho hắn ấm áp đến lạ kì. Phải
chăng đó là…
Ngồi bệt xuống trước cửa nhà nó, hắn thẫn
thờ nhìn ra khu vui chơi bên cạnh. Hắn và nó
quen nhau qua một diễn đàn cũng đã rất lâu
rồi. Nói chuyện hợp nhau nên hai đứa quyết
định gặp nhau. Rồi trở thành hai người bạn
từ đó. Hắn hơn nó 6 tuổi. Tính ra thì hắn vừa
là bạn vừa là anh trai của nó. Là em gái thật
nhưng nó không còn nhỏ. Vậy mà lần nào
cũng hẹn hắn ra khu vui chơi gần nhà nó để
chọc phá, nô đùa cùng tụi trẻ con.
Hắn thấy nhớ nó. Nhớ những ngày xưa khi
hai đứa chơi đùa cùng nhau. Rồi lòng lại thấy
hụt hẫng vô cùng.
Liệu có phải hắn cũng thích nó?
…
..
.
----------> Bổ sung bài viết lúc 18:02 <----------> Bài viết trước lúc 18:01 <----------
_Thích. Không thích. Thích. Không thích…
Mỗi lần nói như vậy là một cánh hoa hồng lại
rơi xuống nền nhà. Cánh cuối cùng rồi. Là…
Không thích…!
Hắn bần thần cả ra. Là hắn thích nó thật sao?
Chắc chắn không nhỉ? Chắc chắn rồi. Vì trước
lúc hắn đếm từng cánh hoa, hắn còn phải
giởcái trò ngược lại: Cánh cuối cùng là “thích”
nghĩa là hắn chỉ coi nó là em gái, là bạn,
không hơn không kém nhưng nếu cánh cuối
cùng là “không thích” thì hắn phải gọi điện
cho nó, thổ lộ tình cảm của mình.
Nhưng mà nghĩ lại thì hắn vẫn thấy hoang
mang. Hắn không rõ tình cảm trong mình
như thế nào nữa. Dù hắn nói với nó thật sến
khi hắn nói hắn cũng yêu nó nhưng khi bên
nó, hắn cảm thấy vui. Khi nó tỏ tình, hắn cảm
thấy hình như mình bị bệnh tim. Khi biết nó
đã sang Nhật định cư, lòng hắn có hụt hẫng,
có chút nhói đau. Và kể từ giây phút ấy, hắn
nhớ nó. Bây giờ cũng thế, đang nhớ nó, rất
nhiều.
Nhớ nụ cười gian xảo của nó trước khi bày
trò trêu hắn…
Nhớ ánh mắt tinh nghịch của nó khi đùa vui
cùng lũ trẻ con…
Nhớ khuôn mặt nhăn nhó của nó làm hắn
bậtcười…
Nhớ ánh mắt ấm áp lạ kì nó dành cho hắn…
Nhớ…
Hắn nhớ…
Những gì chỉ thuộc về nó…!
Nhưng hắn lại không thể nói cho nó biết hắn
nhớ nó đến nhường nào. Hắn không dám liên
lạc vì hắn vẫn sợ mình ngộ nhận gì đó.
Hắn quay sang nhìn nó. Sao ánh mắt tinh
nghịch của nó thường ngày lại chân thành,
ấm áp thế này?
_Phụt! Ha ha! – Hắn xoa đầu nó – Anh không
phải thằng cả tin đâu nhóc ạ. Hôm nay Cá
tháng tư, anh biết chứ!
Nó nhăn mặt đẩy tay hắn ra.
_Em không đùa. Với lại, em đã nói bao nhiêu
lần rùi. Đừng có xoa đầu em!
Hắn cố nhịn cười:
_Ừ thì không đùa. Anh cũng yêu em lắm nhóc
ạ! Phụt! Ha ha! Sến quá!
Cứ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó thì dù
hắn không muốn cười vẫn phải ôm bụng
cười ngặt nghẽo. Nó đã tức lại càng thêm xì
khói. Nó dậm chân rồi đi về trước, bỏ lại hắn
đang vừa cố nín cười vừa gọi với theo. Nó
biết là hắn chỉ gọi nó vậy thôi chứ chẳng bao
giờ đuổi theo nó đâu. Mà kể ra thì nó cũng
thật lạ. Nó đâu phải là gì của hắn mà lại cứ mơ
tưởng đến việc hắn sẽ đuổi theo rồi nắm chặt
lấy cổ tay mình, và có thể nữa là kéo lại để nó
ngã dúi vào lòng như bao tiểu thuyết tình yêu
khác. Nhưng chẳng ai đánh thuế ướcmơ nên
nó kệ, cứ mơ ước thế đó.
Ngồi trên xe buýt, nó hướng mắt nhìn ra
khung cảnh bên ngoài. Là ngày nghỉ nên xe
cộ cũng tấp nập hơn. Nó thả trôi tâm hồn
theo dòng xe cộ nhưng hình ảnh hắn, nụ
cười của hắn, ánh mắt của hắn cứ hiện hữu
trong tâm trí nó. Nhiều lúc, nó cảm giác
dường như hắn đang ngồi bên cạnh mình
vậy.
Tiết Hà Nội ấm áp nhưng sao lòng nó lại lạnh
thế này? Cảm giác yêu đơn phương một
người rồi khi tỏ tình bị người ta từ chối thật
khó chịu. Là thất vọng, là xót xa, là đớn đau.
Đau tim. Khó thở. Nó không ngờ có ngày
mình cũng phải dùng những từ ngữ mà
trước đây, mỗi lần đọc trong mấy tiểu thuyết
nó cảm thấy nổi da gà. Nhưng sự thật thì
đúng là vậy.
Tựa đầu vào cửa kính, nó muốn nhắm mắt lại
để không thấy hắn. Khó thật khi muốn loại
bỏhắn ra khỏi trí óc. Hắn tuy không chính
miệngtừ chối nó nhưng hành động của hắn
chẳng phải đã chứng minh tất cả sao? Nó là
người thực tế nên cũng không muốn nghe
người tanói nhiều mà nó cần nhìn thấy hành
động hơn. Mà đâu, hắn cũng có phần từ chối
rồi đóthôi. Nếu thật sự thích nó thì sao hắn
phải nói “Sến quá” làm gì? Lòng nó chợt dâng
lên một cỗ đau đớn.
Nó rút điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho
hắn. Tin đã soạn xong rồi nhưng nó lại
chẳngdám gửi. Nó sợ phải xa hắn nhưng nếu
nó không xa hắn, nó không thể quên hắn
được. Nó đã quyết định rồi. Thôi thì cứ gửi đi.
Coi như là để tình đơn phương này ngủ yên
vậy.
…
..
.
Sáng sớm hôm sau…
Hắn gọi điện mãi mà nó chẳng bắt máy gì cả.
Hắn đâm ra bực dọc. Chưa bao giờ nó để hắn
phải chịu trong cảnh chờ đợi này. Chợt nhớ
đến tin nhắn hôm qua nó gửi, hắn vội vã đến
nhà nó.
…
Hôm qua, đối với nó không phải là Cá tháng
tư. Mà từ trước đến giờ nó cũng chưa bao giờ
coi ngày này là Cá tháng tư cả. Hắn đã quên
mất điều này rồi. Hắn đã quên mất và… rút
cục là hắn đã để nó một mình ra sân bay. Nó
đã đi Nhật. Mấy tháng trước, hắn nghe nó
than vãn chuyện phải theo gia đình sang Nhật
định cư và nó còn quyết tâm đấu tranh đến
cùng là nó sẽ ở lại ViệtNam. Nó nói dù nóthích
Nhật Bản thật đấy nhưng ở Việt Nam, cómột
thứ đã níu kéo nó. Lúc ấy, hắn cũng thấy ánh
mắt nó dành cho hắn ấm áp đến lạ kì. Phải
chăng đó là…
Ngồi bệt xuống trước cửa nhà nó, hắn thẫn
thờ nhìn ra khu vui chơi bên cạnh. Hắn và nó
quen nhau qua một diễn đàn cũng đã rất lâu
rồi. Nói chuyện hợp nhau nên hai đứa quyết
định gặp nhau. Rồi trở thành hai người bạn
từ đó. Hắn hơn nó 6 tuổi. Tính ra thì hắn vừa
là bạn vừa là anh trai của nó. Là em gái thật
nhưng nó không còn nhỏ. Vậy mà lần nào
cũng hẹn hắn ra khu vui chơi gần nhà nó để
chọc phá, nô đùa cùng tụi trẻ con.
Hắn thấy nhớ nó. Nhớ những ngày xưa khi
hai đứa chơi đùa cùng nhau. Rồi lòng lại thấy
hụt hẫng vô cùng.
Liệu có phải hắn cũng thích nó?
…
..
.
----------> Bổ sung bài viết lúc 18:02 <----------> Bài viết trước lúc 18:01 <----------
_Thích. Không thích. Thích. Không thích…
Mỗi lần nói như vậy là một cánh hoa hồng lại
rơi xuống nền nhà. Cánh cuối cùng rồi. Là…
Không thích…!
Hắn bần thần cả ra. Là hắn thích nó thật sao?
Chắc chắn không nhỉ? Chắc chắn rồi. Vì trước
lúc hắn đếm từng cánh hoa, hắn còn phải
giởcái trò ngược lại: Cánh cuối cùng là “thích”
nghĩa là hắn chỉ coi nó là em gái, là bạn,
không hơn không kém nhưng nếu cánh cuối
cùng là “không thích” thì hắn phải gọi điện
cho nó, thổ lộ tình cảm của mình.
Nhưng mà nghĩ lại thì hắn vẫn thấy hoang
mang. Hắn không rõ tình cảm trong mình
như thế nào nữa. Dù hắn nói với nó thật sến
khi hắn nói hắn cũng yêu nó nhưng khi bên
nó, hắn cảm thấy vui. Khi nó tỏ tình, hắn cảm
thấy hình như mình bị bệnh tim. Khi biết nó
đã sang Nhật định cư, lòng hắn có hụt hẫng,
có chút nhói đau. Và kể từ giây phút ấy, hắn
nhớ nó. Bây giờ cũng thế, đang nhớ nó, rất
nhiều.
Nhớ nụ cười gian xảo của nó trước khi bày
trò trêu hắn…
Nhớ ánh mắt tinh nghịch của nó khi đùa vui
cùng lũ trẻ con…
Nhớ khuôn mặt nhăn nhó của nó làm hắn
bậtcười…
Nhớ ánh mắt ấm áp lạ kì nó dành cho hắn…
Nhớ…
Hắn nhớ…
Những gì chỉ thuộc về nó…!
Nhưng hắn lại không thể nói cho nó biết hắn
nhớ nó đến nhường nào. Hắn không dám liên
lạc vì hắn vẫn sợ mình ngộ nhận gì đó.