Định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi. Vì yêu anh, là lỗi của riêng em…
Những buổi chiều ngồi đây đếm những người đã đi qua cuộc đời mình, lòng lại thấy chông chênh.
Em đếm đến anh, lặng một khoảng tim mềm tựa như bầu trời đợi bão…
Như là chạm phải mặt trời dẫu cho quanh đây là tuyết trắng. Như là chạm phải sự thật, điều mình cố thuyết phục là đừng nên tin. Như là chạm vào tuyệt vọng, dẫu đã cố rút tay về mà vẫy vùng trong niềm tin.
Như là, yêu mà không giữ nổi người mình yêu ở cạnh.
Vì yêu anh, là lỗi của riêng em…
Những người từng cùng chung một bước đường thương nhớ, thường chẳng dễ để quên được nhau, hay là không thể? Vĩnh viễn gạt đi một phần đời đã từng vui, khóc khi bàn tay này còn nắm chặt lấy bàn tay kia, là điều nhẫn tâm chẳng ai mong muốn. Thế mà, định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi.
Nhưng đó là sự sắp xếp của số mệnh, hay vì vốn dĩ, người chẳng muốn bước về phía còn nhau?
Yêu anh, là lựa chọn của em. Nước mắt, nụ cười của em, dẫu ít hay nhiều đều mang hơi thở của anh, cũng là lựa chọn của em. Đắng hay ngọt, chát hay chua, đoạn đường em qua đã chọn anh làm người để cùng thương, cùng nhớ.
Nhưng để mình xa nhau, là lựa chọn của em, của anh, hay là của nhau… Em không thể biết!
Biết trách được ai, khi chuyện hai người bỗng nhiên đứt gãy. Trách kẽ tay mình quá rộng, hay trách bàn tay ấy không thể đan vừa.
Trách những ngày nhiều mưa, người xòe ô chẳng kịp tới. Để mưa loang lổ những khoảng trống, ướt dần yêu thương, rồi mất nhau khi còn đứng cạnh. Hay trách những ngày cô đơn lớn rộng, khi yêu càng sâu, nỗi sợ bị bỏ rơi lại choáng ngợp đến vô cùng.
Ngày qua ngày, em để hoang mang ăn mòn cảm xúc. Em lo sợ quá nhiều cho những ngày sau, mà quên đi có người đang đợi em cùng chung hạnh phúc ở hiện tại.
Em sai, vì tình yêu trong em không biết lớn. Em sai, vì không thắng nổi cảm giác của mình. Em sai, vì chỉ biết khóc trong mệt mỏi, mà không hiểu rằng nước mắt của em đã bóp nghẹt niềm tin trong anh.
Mình bên nhau thế là đủ lâu chưa?
Mình yêu nhau thế, đã xong chưa…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ sửa. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em nhé, em bỏ đi rồi, anh hãy bình yên…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ chuộc. Em quên cách yêu rồi, anh cũng xóa tên em đi…
Những buổi chiều ngồi đây đếm những người đã đi qua cuộc đời mình, lòng lại thấy chông chênh.
Em đếm đến anh, lặng một khoảng tim mềm tựa như bầu trời đợi bão…
Như là chạm phải mặt trời dẫu cho quanh đây là tuyết trắng. Như là chạm phải sự thật, điều mình cố thuyết phục là đừng nên tin. Như là chạm vào tuyệt vọng, dẫu đã cố rút tay về mà vẫy vùng trong niềm tin.
Như là, yêu mà không giữ nổi người mình yêu ở cạnh.
Vì yêu anh, là lỗi của riêng em…
Những người từng cùng chung một bước đường thương nhớ, thường chẳng dễ để quên được nhau, hay là không thể? Vĩnh viễn gạt đi một phần đời đã từng vui, khóc khi bàn tay này còn nắm chặt lấy bàn tay kia, là điều nhẫn tâm chẳng ai mong muốn. Thế mà, định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi.
Nhưng đó là sự sắp xếp của số mệnh, hay vì vốn dĩ, người chẳng muốn bước về phía còn nhau?
Yêu anh, là lựa chọn của em. Nước mắt, nụ cười của em, dẫu ít hay nhiều đều mang hơi thở của anh, cũng là lựa chọn của em. Đắng hay ngọt, chát hay chua, đoạn đường em qua đã chọn anh làm người để cùng thương, cùng nhớ.
Nhưng để mình xa nhau, là lựa chọn của em, của anh, hay là của nhau… Em không thể biết!
Biết trách được ai, khi chuyện hai người bỗng nhiên đứt gãy. Trách kẽ tay mình quá rộng, hay trách bàn tay ấy không thể đan vừa.
Trách những ngày nhiều mưa, người xòe ô chẳng kịp tới. Để mưa loang lổ những khoảng trống, ướt dần yêu thương, rồi mất nhau khi còn đứng cạnh. Hay trách những ngày cô đơn lớn rộng, khi yêu càng sâu, nỗi sợ bị bỏ rơi lại choáng ngợp đến vô cùng.
Ngày qua ngày, em để hoang mang ăn mòn cảm xúc. Em lo sợ quá nhiều cho những ngày sau, mà quên đi có người đang đợi em cùng chung hạnh phúc ở hiện tại.
Em sai, vì tình yêu trong em không biết lớn. Em sai, vì không thắng nổi cảm giác của mình. Em sai, vì chỉ biết khóc trong mệt mỏi, mà không hiểu rằng nước mắt của em đã bóp nghẹt niềm tin trong anh.
Mình bên nhau thế là đủ lâu chưa?
Mình yêu nhau thế, đã xong chưa…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ sửa. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em nhé, em bỏ đi rồi, anh hãy bình yên…
Yêu anh là lỗi của em, nên em sẽ chuộc. Em quên cách yêu rồi, anh cũng xóa tên em đi…