Tình cờ, tôi gặp Mậu trên cầu treo của xã Lượng Minh. Em đang đi học về bằng đôi tay thay cho đôi chân teo tóp.
Mậu tâm sự: “Mẹ em đi tù vì buôn bán ma túy, bố phải đi làm thuê kiếm sống khắp nơi. Không ai chăm sóc, 5 anh em phải về ở với ông bà ngoại trú tại bản Minh Hương. Ông bà sức đã yếu, tuổi đã cao nên cuộc sống rất khó khăn”.
Một buổi đi học, buổi còn lại ở nhà học bài, việc duy nhất mà Mậu có thể giúp bà ngoại đó là rửa bát, quét nhà.
Bà ngoại đã đưa em đi nhiều bệnh viện nhưng các y, bác sỹ đều bó tay không chữa được dị tật. Bởi thế, em chỉ có thể đi lại và sinh hoạt bằng đôi tay thay cho đôi chân của mình.
Tuy vậy, Mậu vẫn luôn có nghị lực vượt lên trên số phận để học tập tốt. Năm nào em cũng đạt học sinh tiên tiến và là học sinh giỏi của trường cấp 2 Lượng Minh.
Bà ngoại Mậu cho biết: “Mậu không được lành lặn như bạn bè cùng trang lứa. Nhưng may mắn là anh em chăm chỉ học tập”. Nhìn cậu học trò khuyết tật đầy nghị lực ngày ngày đến lớp bằng đôi tay, thật xót xa.
Mậu tâm sự: “Mẹ em đi tù vì buôn bán ma túy, bố phải đi làm thuê kiếm sống khắp nơi. Không ai chăm sóc, 5 anh em phải về ở với ông bà ngoại trú tại bản Minh Hương. Ông bà sức đã yếu, tuổi đã cao nên cuộc sống rất khó khăn”.
Một buổi đi học, buổi còn lại ở nhà học bài, việc duy nhất mà Mậu có thể giúp bà ngoại đó là rửa bát, quét nhà.
Bà ngoại đã đưa em đi nhiều bệnh viện nhưng các y, bác sỹ đều bó tay không chữa được dị tật. Bởi thế, em chỉ có thể đi lại và sinh hoạt bằng đôi tay thay cho đôi chân của mình.
Tuy vậy, Mậu vẫn luôn có nghị lực vượt lên trên số phận để học tập tốt. Năm nào em cũng đạt học sinh tiên tiến và là học sinh giỏi của trường cấp 2 Lượng Minh.
Bà ngoại Mậu cho biết: “Mậu không được lành lặn như bạn bè cùng trang lứa. Nhưng may mắn là anh em chăm chỉ học tập”. Nhìn cậu học trò khuyết tật đầy nghị lực ngày ngày đến lớp bằng đôi tay, thật xót xa.