• Downloading from our site will require you to have a paid membership. Upgrade to a Premium Membership from 10$ a month today!

    Dont forget read our Rules! Also anyone caught Sharing this content will be banned. By using this site you are agreeing to our rules so read them. Saying I did not know is simply not an excuse! You have been warned.

Truyện ngắn - Hễ đi là đến

Cuongkoj00

New Member
Vip
Nó muốn nổ tung!
Không, không phải! Mà là nó muốn làm tất cả mọi thứ nổ tung trừ nó và “cậu bạn dễ thương” ấy! Ôi! Vui hơn nhiều so với cái cách một đứa trẻ ngồi khóc nỉ non rồi đượcbố mua cho một cây kẹo mút và nhảy tưng tưng - dù nó cũng vừa kết thúc màn nhảy tưng tưng tương tự giữa phòng của mình! “Không thể kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại được!”
Nhưng vẫn phải kiềm chế thôi! Vì cái Vân không thể cứ nhìn nó hành động bất thường mãi được. Cái Vân bắt nó kể câu chuyện mà nãy giờ nó đã dùng những tính từ như “kịch tính, hồi hộp, thót tim...” để miêu tả. Tò mò khủng khiếp! Bị con bạn tóm lại bắt ngồi yên, nó bắt đầu hắng giọnglên xuống, uống tới vài chục ngụm nước để“xuôi xuôi niềm hạnh phúc” và trình bày bằng một cái giọng ngọt hơn trà sữa...
- Rõ ràng mày biết rằng tao đã bị sét xẹt trúng đỉnh đầu vào chủ nhật tuần trước. Ơ kìa, tròn mắt ra cái gì? Thì cái tên mà tao với mày gặp trên Highland ý!
Thật ra cái Vân đang bị nghẹn hột ômai nênmắt mũi mới tròn tròn dẹt dẹt, chứ ai mà quên được cái hôm đó.
- Ực! Rồi rồi! Cả buổi hôm đó mày cứ gào thét với tao về sự ấn tượng mà hắn để lại cho mày. Khiếp quá! Tao chả thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào cả?
Nhi giãy nảy:
- Vấn đề không phải ở chỗ đẹp trai, mà là ở chỗ tao thấy hắn thật sự ấn tượng. Vừa nhìn thấy hắn tao đã nghĩ: "Một kẻ đáng để mình thử kết bạn". Sau hôm đó, (e hèm) mày biết tao đã làm gì không? (lại e hèm) Ngày nào tao cũng lên Highland vào tầm giờ đấy, ngồi đúng chỗ đấy, chả để làm gì cả ngoài việc chờ đợi. Tao lên đó đựơc đúng một tuần và đau đớn sao, tao chả thấy hắn đâu cả!!!
Nhi vừa nói vừa nhăn nhó đúng kiểu người đi đào vàng mà đào mãi chỉ thấy toàn sỏi. Còn cái Vân thì vứt béng cả gói ômai ra sàn,ngạc nhiên cao độ:
- Hả? Mày bị **** à? Mỗi ngày mày ngồi đó bao lâu? Ba tiếng á? Mày **** rồi Nhi ơi! Tao không thể ngờ một đứa đi trên đường người ta chỉ nhìn thấy cằm như mày mà làmthế được! Trời ơi đất ơi con bạn mình sao thế này?
- Mày **** thì có! Đã nói là tao thấy đáng đểthử kết bạn mà! Công nhận khổ thật! - Nhi tặc lưỡi - Mày cứ tưởng tượng cái cảm giác chờ đợi trong mơ hồ đó mà xem. Tao nhấp nhổm không yên. Mà kể cả lúc tao phải về nữa chứ, tao cứ nghĩ nhỡ đâu hắn ta sẽ tới sau 5 phút nữa thì sao... Khổ lắm mày ạ! Nhưng tao vẫn làm. Đấy mày phải thấy tao đã cố gắng thế nào...
- Rồi rồi. Tao hiểu. Tao thấy. Sao nữa?
- Từ từ nào! Thì rồi sau đấy mọi sự cố gắng cũng phải đựơc đền đáp chứ sao! Một hôm nọ, tao với thằng em kết nghĩa rẽ qua đó đểthám thính tình hình, nào ngờ thấy hắn lù lù. Hehe, tao cuống hết cả, không còn biết phải làm gì nữa. May có thằng em, tao ghi vội một bức thư ngắn ngắn rồi dùng tất cả nanh vuốt của mình bắt thằng đó mang vàocho hắn. Tự nhiên hôm đó thằng em kết nghĩa của tao cũng tốt, hehe!
- Trời trời! Hay! - Vân vỗ sàn nhà đánh tét một cái, rồi nhăn nhó vì đau nhưng vẫn không ngừng tra hỏi - Vậy là hắn biết mày, làm quen với mày?
- (Lắc đầu) Thế thì dễ quá! Ông trời còn thử lòng người tốt nhiều lắm chớ! Nói chung là thằng em tao đưa cho hắn bức thư đó xongđồng nghĩa với việc hắn có số điện thoại của tao. Hehe, thằng em tao bảo lúc nó giơ bức thư ra, anh chàng ngạc nhiên đến mức không hiểu nó đang nói gì nữa.
- Dĩ nhiên rồi! Tự dưng đang yên đang lành người ta nhận được quả bom nổ chậm thế ai chẳng sợ...
- Láo toét! Để tao kể tiếp. Tối hôm đó, mày có nhớ tao đi xem The Beatels không? Đó, chỗ đó mới là chuyện. Tao đang sung sướng nhún nhảy ầm ỹ vì mua vé hạng bét mà xin xỏ hai câu được lên hạng nhất ngồi, thì bỗng nhiên tao thấy người tao nhè nhẹ, thiêu thiếu...
- Á! - Vân lại định đánh sàn nhà thêm một cái nữa, nhưng nghĩ sao nó giơ tay được nửa chừng rồi... rụt lại - Điện thoại, đúng không? Hoá ra mày bị mất điện thoại ở đó hả? Trời, mà lại còn là tối cái hôm mày đưa bức thư? Ặc ặc, thảo nào tao thấy mày rên rỉsuốt, trong khi mất cả con bò mày cũng chỉ tiếc nuối mấy câu!
- Ừ, thì thế! Tao ức gần chết! Hì hụi đi làm lạicái sim thì còn gì dã man hơn, tao không thể nào nhớ nổi đúng 5 số hay nhắn tin nhất. Lúc đó tao tính nhảy xuống sông Tô Lịch cho xong, nhưng nghĩ thế nào, tao lại sợ mày khóc hết nước mắt vì mất đi một con bạn hoàn hảo như tao ...
Vừa nói, Nhi vừa giả bộ xoắn xoắn vài sợi tóc. Cái Vân đã thuộc lòng điệu bộ này rồi, chứ người lạ thì chắc lăn ra sàn nhà mà cười không ra hơi.

----------> Bổ sung bài viết lúc 09:27 PM <----------> Bài viết trước lúc 09:26 PM <----------

- Thôi lạy mày! Nói tiếp đi, rồi mày làm gì nữa mà bây giờ tươi roi rói thế hả?
- Hehe, người như tao không thể chấp nhậnsố phận được. Một hôm, cũng lâu rồi, khoảng 8 giờ tối, tao để ý thấy cái xe của anh ta đỗ ở Vạn Phúc, chỉ có điều là không thấy người đâu nên cho qua. Đó, thế là cái hôm sau ngày tao mất điện thoại- tức hôm kia, tao quyết định ra Vạn Phúc khoảng 8 giờ tối để chờ đợi cái... xe máy đấy. Nào ngờ, mày ơi, cái xe nó ở đấy thật! Vĩ đại không? Haha! Thế là dĩ nhiên tao phải dùnghết dũng cảm của mình ra để tiến tới cái xe,hỏi thăm cái chị đang ngồi trên xe về cái cậu bạn mà thỉnh thoảng cũng đi cái xe này... May sao chị ý lại rất nhiệt tình với đứa dễ thương như tao...
- Hả? Thật á? Rồi sao? Mày hỏi han gì, có được gì từ chị ý?
- Ừ thì tao cũng hơi ngại, nên không dám hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại gì. Tao chỉ nói kiểu như “Có cách nào để liên lạc với bạn ý không ạ?”. Hehe, nào ngờ chị ý rất tâm lý, rút điện thoại ra đọc cho tao số của hắn. Haha, phải nói là lúc đấy tao sướng đến mức chỉ muốn ôm luôn chị ý, trông chị ý dễ thương kinh khủng và giống hắn kinh khủng (chắc là chị gái, mày ạ!). Tao cảm ơn rối rít rồi đi về với số điện thoại của anh chàng...
- Tuyệt! Haha thảo nào hôm qua mày nhất quyết đi mua điện thoại cho bằng đựơc. Rồitối qua mày đã nhắn tin hì hụi cho hắn ta phải không?
- Dĩ nhiên rồi! Haha, và mày biết không, hắn hết sức cởi mở và cá tính! Haha. Tao nhìn người không lầm! Đầu tư công sức đúng chỗ! Sướng dã man con ngan! Haha hehe hoho hihi...
- Haha rồi rồi, tao hiểu! Công nhận câu chuyện của mày kịch tính thật! Đáng phải lên phim! Rồi, tao ủng hộ mày nhiệt tình trong vụ này. Cố lên Chiaki!
Cái Nhi cười lăn lộn. Nó đang hạnh phúc, chứ sao lại không! Nó nhớ lại cái lúc đứng trước chiếc xe của tên bạn lúc đó chưa quen, không biết có nên hỏi một cái gì đó hay không. Lúc đó nó đã rối lắm, vì làm như vậy chẳng ra sao cả, rõ ràng nó là con gái mà. Nhưng cuối cùng, nó sực nghĩ tới cái câu đã đọc được trên báo “Nhặt kiếm lên vàđi vào rừng thẳm”. Vậy là nó đã quyết định, và chắc chắn đó là quyết định đúng, vì những ngày sau đó nó không thấy lại cái xeđó nữa, còn tên bạn mới quen nói rằng thậtra hắn năm thì mười họa mới lên Highland. Yeahhhhhh! Phải mạnh mẽ như thế, phải biết nắm chặt cơ hội trong tay như thế mình mới không bao giờ phải hối hận chứ! Cũng chỉ nhờ có thế nó mới có thêm một tên bạn mới hay ho tốt bụng mà nó luôn tự hào rằng “I got it myself!” Hehe.
- Tao khâm phục mày đấy Nhi ạ! Tao cũng để ý một cậu bạn bên lớp Anh, mấy tháng rùi lận, mà tao chưa dám làm gì bao giờ...
- Cố lên mày! Làm rồi thì mới thấy không quá khó. Làm xong rồi thì kết quả thật tuyệtvời! Mày có biết thế nào là nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm không huh?
“Ơ, đúng!” - Vân chẳng may quên mất, lại vỗsàn nhà đánh tét một cái. Nó tự nhủ một tuần nữa thôi, nó sẽ là đứa sung sướng như cái Nhi bây giờ!
Những người bạn thân của chúng ta đều đã từng là một người lạ mà! Đừng bỏ lỡ dù chỉ một người bạn!
 
Dùng uc thì hơi mệt thật,nhưng copy cũng ngon
 
Cứ dùng opera mod clipboard thích copy bao nhiêu cũng được hết.
 
X2-01 cứ phải gọi là phê lòi...làm cái gì cũng mệt..galaxy không thích..thích dùng bàn phím hơn
 

Facebook Comments

New posts New threads New resources

Back
Top