1. Đêm khuya. Từng cơn gió phảng phất hương đêm nhẹ len mình qua khung cửa sổ để ngỏ, khiến những chiếc chuông gió nhẹ nhàng rung lên, phát ra âm thanh leng keng thật trong trẻo. An dừng bút, nét mặt mệt mỏi như sắp đổ gục. Cô xoa xoa đôi mắt thâm quầng, đưa ánh nhìn hướng ra khoảng không đen đặc mênh mang ngoài cửa sổ. Hôm nay trời rất nhiều sao, cả dải ngân hà như đều quần tụ về khoảng trời bé nhỏ nơi đây. Những ngôi sao đêm lấp lánh hệt như cả một vườn đom đóm lập loè, nhạt nhoà trong kí ức của An. Lòng cô lại chênh vênh nỗi nhớ về một miền xa thẳm, nơi có đom đóm và những ngôi sao đêm...
***
- Hức hức - tiếng nấc nghẹn ngào khe khẽ vang lên giữa không gian im ắng rả rích tiếng côn trùng. Cô bé ngồi yên lặng trên bậc thềm, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa, hai tay đưa lên trực lau dòng nước mắt sắp trào ra. Cô bé đang khóc, nhưng cố nén tiếng “huhu” thật to vì sợ cha cô nghe thấy sẽ lại bước ra khỏi ngưỡng cửa với cây roi lăm le trên tay đánh cô thêm một trận nên thân. Đơn giản vì ông ghét tiếng khóc trẻ con, cô bé biết vậy nên đành cố khóc bằng cách ít gây ồn ào nhất.
Trong cái không gian im ắng với những tiếng đọng phát ra đều đều tưởng chừng như có thể ru ngủ bất cứ ai ấy, một âm thanh sột soạt chợt vang lên khiến cô bé giật mình ngừng khóc, đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn quanh. Âm thanh kì lạ ấy vẫn vang lên, nhanh dần, và rồi từ bụi cỏ rậm rạp nhất dưới chân bờ tường, một khuôn mặt ló ra, cười toe. Cậu bé trườn thân hình ốm nhách ra khỏi lỗ hổng ở bờ tường, phủi quần áo rồi chạy nhanh đến chỗ cô bé đang ngồi.
- Hôm nay Dương được bà thưởng kẹo. Nghĩ An đang buồn nên Dương mang đến chia An nè!
Cậu bé ngồi xuống, xoè nắm tay ra: bên trong có 5 cái kẹo chanh. Cô bé không nhìn mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy, tiếp tục “công việc” đang dang dở của mình.
- Có Dương ở đây rồi, sao An lại khóc?
Cô bé úp mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu. Cậu bé chợt nhìn thấy những lằn đỏ thô bạo trên cánh tay bé nhỏ của cô.
- An lại bị ông ta đánh phải không?
Im lặng một hồi lâu, cô bé khẽ gật đầu. Cậu bé thở dài phóng ánh mắt ra phía xa xăm, trông cậu có vẻ chững chạc hơn một cậu bé 9 tuổi rất nhiều.
- Đừng khóc nữa, bọn mình chơi trò gì đi! Trốn tìm nhé?
Lắc đầu.
- Bán hàng?
Lắc đầu.
- Công chúa – hoàng tử?
Lại lắc đầu. Cậu bé thở hắt ra, xịu mắt xuống vẻ bất lực. Rồi cậu đứng dậy, khẽ bước đi. Có lẽ cậu bé không chịu nổi sự im lặng đến khó chịu của cô nên đã bò đi mất rồi. Cô bé nghĩ vậy nên càng muốn khóc hơn.
Nhưng rồi, sau vài phút im lặng với tiếng cỏ nằm bẹp dưới gót dép vang lên đều đều, cậu bé quay lại mang theo một thứ ánh sáng diệu kì:
- Tặng An nè!
Lần thứ 2 cô bé ngước khuôn mặt lem hem nước mắt lên, và lần đầu tiên cô bé cất tiếng “ Oaa...” đầy kinh ngạc. Cậu bé đang khum khum tay lại để giữ một mặt trời lập loè tí hon - một chú đom đóm.
- Dương tìm thấy đom đóm ở đâu vậy? – Cô bé nói với giọng đầy thích thú, trong giọng nói vẫn còn đọng lại những tiếng nấc.
- Ngoài kia kìa! - Cậu bé hướng ánh mắt về phía sau. Cô bé nhìn theo cậu bé, tròn mắt ngạc nhiên hơn nữa:
- Oaaa...nhiều quá!
Đúng là có rất nhiều, rất nhiều những đốm sáng tí hon đang lượn lờ xung quanh cô. Nhưng chú đom đóm tí hon trông y chang như những chiếc đèn nhỏ xíu không trọng lượng đang di chuyển rất nhẹ nhàng trong không gian. Thứ ánh sáng vàng dịu phát ra từ chúng khiến cả khu vườn sáng bừng lên, mờ ảo và lung linh như trong cổ tích. Cô bé bị cuốn hút bởi những “mặt trời tý hon” ấy, quên mất rằng mình đang khóc mà mỉm cười thật tươi. Nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô bé quay sang:
- Dương thả con đom đóm ấy ra đi! Không được bay cùng các bạn chắc nó buồn lắm đấy!
Cô bé biết rất rõ cảm giác bị giam cầm là như thế nào. Cậu bé mỉm cười khẽ gật đầu và buông tay. Chú đom đóm được thả tự do, nhanh chóng hoà nhập vào cả vườn đom đóm đang bay lượn kia. Cô bé chống cằm ngước nhìn lên cao, khẽ nói:
- Giống quá!
- Cái gì giống vậy?
- Đom đóm và sao ấy.
Cậu bé cũng ngồi xuống với tư thế y chang cô bé, gật gù nhìn những vì sao lấp lánh trên cao:
- Không phải giống đâu, chúng là một mà.
- Dương nói vậy là sao?
- Bà Dương bảo rằng sao chính là đom đóm. Đó là những chú đom đóm ham chơi cứ muốn bay lên cao, cao mãi để khám phá bầu trời. Cuối cùng chúng bị thần bầu trời buồn tẻ và cô đơn bắt lại, mãi mãi không bao giờ được bay lượn nữa và hoá thành những vì sao.
Cô bé chợt buông một tiếng thở dài:
- Vậy chắc chúng cô đơn lắm.
- Ừmm - cậu bé gật gù nom rất ********* – nhưng bù lại chúng có thể nhìn thấy tất cả.
Cô bé chưa kịp đáp lời thì tiếng cửa kèn kẹt chợt vang lên khiến hai đứa trẻ giật mình. Đứng trước ngưỡng cửa là một người đàn ông gân guốc, khuôn mặt đỏ lự, mùi rượu từ ông ta bốc ra nồng nặc. Ông ta gầm lên:
- Đứa nào đây?
Cô bé lắp bắp:
- Ở bên kia...sang...
- Cút!
Ông ta ra lệnh khiến cô bé run lên như sắp khóc. Nhưng cậu bé vẫn lì lợm ngồi yên, khuôn mặt đanh lại không chút biểu cảm. Người đàn ông kia tức giận nắm lấy vai cậu bé nhưng cậu bé vùng ra, ương bướng quắc mắt nhìn lại ông. Cô bé lo lắng nói nhỏ vào tai cậu:
- Dương về đi! Không là An không chơi với Dương nữa đâu !
- Nhưng An phải hứa với Dương là không được khóc nữa đấy.
- An hứa !
Nghe được câu nói của cô bé, khuôn mặt cậu bé hơi giãn ra. Cậu để mặc cho người đàn ông kia lôi ra phía cửa và tống ra ngoài đường. Sau đó ông ta quay lại, thô bạo kéo cô bé vào trong nhà,. Nhưng cô bé không khóc, vì cô biết ở ngoài khe cửa có một ánh mắt vẫn đang dõi nhìn theo cô.
2. Hoàng hôn buông. Ráng chiều nhuộm lên khắp nhân gian một màu cam thật đẹp. Chiều nhẹ buông những cơn gió mát dịu thổi vào không gian đặc quánh nóng nực khiến vạn vật ở cái thị trấn bé nhỏ này như được xả hơi sau một ngày dài bị gã mặt trời đáng ghét hành hạ. Trên con đường nhỏ ngập ánh tà dương, có một cậu bé thân hình ốm nhách nhưng khuôn mặt ánh lên nét vui tươi hóm hỉnh đang rượt đuổi một cô bé với đôi mắt tròn đen láy, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương.
- Lêu lêu, đố nhà ngươi đuổi kịp ta đấy!
Cô bé lè lè lưỡi trợn mắt lên làm mặt quỷ chân chọc. Vừa chạy cô vừa đưa tay lên cố đầu cố giữ cái vòng bằng lá cây được tết vụng về.
- Công chúa đứng lại mau! Được lắm, ta sẽ cho công chúa một bài học! – “Hoàng tử” ốm nhom tức giận hăng hái đuổi theo, trên tay cầm một thanh gỗ nhỏ khua khua xem như “bảo kiếm”.
- Còn lâu nhé, hehe.
Tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ vang rộn cả một góc phố. “ Hoàng tử” đang chuẩn bị đuổi kịp “công chúa” thì bỗng “Oạch!”. Công chúa nhỏ nằm sõng soài dưới đất. Khuôn mặt cô méo xẹo, nước mắt chực trào ra. Cậu bé vội chạy đến bên cô lo lắng hỏi:
- An có sao không?
Cô bé lắc đầu. Nhưng vừa lúc đó có một đám loắt choắt chừng 9, 10 tuổi kéo đến, mặt hằm hằm giận giữ nhìn hai đứa trẻ. Thằng nhóc to con nhất đám chỉ vào mặt cô bé, lên tiếng:
- Chính là nó!
Cô bé nhìn đám trẻ sợ hãi, vội đứng dậy núp sau lưng cậu bé. Cậu bé cũng nhìn đám đó, nhưng với ánh mắt ngạc nhiên xen chút tức giận:
- Chúng mày muốn làm gì?
Thằng nhóc to con kia không thèm đếm xỉa đến lời cậu bé, thô bạo đẩy cậu sang một bên và nhìn thẳng vào cô bé:
- Hôm nọ ông bố say xỉn của mày đến phá quán mẹ tao làm mẹ tao không bán buôn được gì nên tao cũng bị cắt tiền quà sáng luôn. Mày là con của ông ta, mày phải thay ông ta chịu trách nhiệm!
- Mình...không...
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, cả người run lên bần bật như lên cơn sốt. Đám trẻ tiến lại gần cô hơn, trông chúng như chỉ chực ăn tươi nuốt sông cô vậy.
- Không được động đến An!
Cậu bé nhảy vào dang tay chắn giữa cô bé và đám trẻ. Thằng nhóc “đầu sỏ” quát:
- Tránh ra, mày là thằng nào?
- Đây là thằng Dương cháu bà Quan già khọm bán rau ở đầu chợ đây mà
Một thằng nhóc đứng sau lên tiếng. Cả đám nghe thấy vậy thì cười rộ lên thích thú. Cậu bé đỏ mặt tía tai hét lớn:
- Chúng mày không được nói bà tao như vậy !
- Thế rốt cuộc mày có tránh ra không? Không là mày sẽ phải chịu đòn thay nó đấy!
- An tìm chỗ trốn đi! – Cậu bé thì thào vào tai cô bé nhưng cô bé vẫn đứng yên không chịu nhúc nhích.
- Trốn mau! Không là Dương không chơi với An nữa!
Cậu bé nói nhỏ nhưng giọng gằng xuống, ngữ điệu gần như ra lệnh. Cô bé nghe thấy mấy từ “không chơi với An nữa” thì nhăn nhó mặt mày, bất đắc dĩ chạy ra nấp sau ghế đá. Thấy cô bé đã tìm được chỗ trốn an toàn, cậu bé mới quay sang nói với đám trẻ, khuôn mặt lạnh tanh không chút sợ hãi:
- Được, tao sẽ chịu đòn thay An. Chúng mày thích làm gì thì cứ làm đi !
- Dũng cảm đó mậy! Đừng hối hận đấy nhé !
Nói rồi thằng nhóc to con ra hiệu, cả đám lập tức xông về phía cậu bé, nuốt chửng vóc người gầy gò mảnh khảnh của cậu trong tích tắc.
...
- Dương có đau không?
- Không sao ! - Cậu bé cố nặn ra một nụ cười méo mó.
- Xạo! Chắc đau lắm. An...An xin lỗi...
- Dương đã nói không sao mà ! Có Dương ở đây rồi, An sẽ không bị chúng bắt nạt nữa đâu!
-...
- Dương nói thật mà. Dương sẽ bảo vệ An cho đến khi chúng ta trở thành những ông lão bà lão lụ khụ rụng hết răng. À không, cho đến khi Dương không còn sống nữa. À không, không, cho dù không còn sống nữa, Dương vẫn sẽ bảo vệ An, Dương hứa đấy.
Cậu bé vụng về nói, hơi nhăn nhó vì những vết bầm trên mặt nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ kiên định không thể lay chuyển. Cô bé lau những giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi cong vút, bật cười:
- Ngốc ! Không còn sống thì làm sao bảo vệ?
- Thì – Cậu bé ngập ngừng- thì Dương sẽ hóa thành một chú đom đóm ham chơi bay lên thật cao, cao mãi, biến thành một đom đóm của bầu trời để mãi được nhìn thấy An, bảo vệ An. Giữa rất rất nhiều những ngôi sao trên kia,Dương sẽ là một ngôi sao to nhất, sáng nhất, lẻ loi nhất để An có thể dễ dàng nhận ra.Yên tâm đi, Dương sẽ bảo vệ An, mãi mãi.
Hai vệt hồng hồng chợt xuất hiện trên đôi gò má bầu bĩnh của cô bé. Cô bé cười híp mí:
- Cảm ơn Dương.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, ngồi đong đưa chân trên chiếc ghế đá ngắm nhìn những tia nắng hình dẻ quạt phía Tây bầu trời đang dần lụi tắt, tâm hồn như trôi xuôi theo hai từ “mãi mãi”.
Nền trời màu ngọc bích đã lấm tấm những ngôi sao đêm. Những “chú đom đóm” ấy vô tư tỏa ánh sáng lung linh như hai tâm hồn thơ dại đặt trọn niềm tin vào một câu chuyện cổ tích, đặt trọn niềm tin vào tương lai dù ánh hồng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, dù sau những ngày nắng sẽ là một chuỗi giông tố bão bùng.
Cuộc sống vốn dĩ không bao giờ bình lặng, chỉ là ta sẽ đón nhận giông tố của cuộc đời theo cách nào mà thôi
3. “ Gặp hoàng tử tại chỗ cũ”
Lá thư chỉ vỏn vẹn một câu nhưng cậu bé cứ đọc đi đọc lại mong sẽ hiểu được điều gì nhiều hơn thế. Đã gần một tuần nay cô bé không được ra ngoài chơi nữa, cái lỗ hổng ở chân bờ tường cũng bị bít lại nên cậu bé không có cách nào để liên lạc với cô. Nhận được lá thư sau một thời gian dài mất liên lạc, cậu bé có một linh cảm chẳng lành. Cậu vội nhảy lên chiếc xe đạp cà tàng, lao ngay đến “chỗ cũ” – nơi mà cậu bé và cô bé vẫn thường chơi trò công chúa – hoàng tử.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bên cạnh chiếc ghế đá vẫn muôn đời nằm lặng im trầm mặc ở đó, có một vóc người bé nhỏ đang đứng yên như hóa tượng. Cô bé yên lặng ngắm nhìn dòng xe cộ đi lại tấp nập bằng đôi mắt vô hồn, và dường như cô đã đứng ở đó từ rất lâu rồi.
Vừa nhìn thấy cô bé, cậu bé liền dừng xe lại và lao ngay đến chỗ cô:
- Có chuyện gì vậy An?
Cô bé ngước đôi mắt buồn vời vợi lên nhìn cậu bé, những giọt nước trong veo chợt trào ra. Cô bé bật khóc nức nở, lời nói cũng tuôn ra theo dòng nước mắt lăn dài trên má:
- An...An sắp phải chuyển đi rồi.
Từng lời nói phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh như những mũi tên đâm xuyên vào trái tim non nớt của cậu bé. Cậu bé lặng người, cổ họng nghẹn đắng. Chuyển đi, tức là sẽ phải xa nhau sao? Vậy thì ai sẽ an ủi cô bé mỗi khi bị đánh đòn? Ai sẽ bảo vệ cô bé, ai sẽ chịu đòn thay cô mỗi khi bị bắt nạt? Và lời hứa của cậu bé với cô bé...? Nghĩ vậy, ruột gan cậu bé chợt thắt lại.
- Khi nào An phải đi?
- Bây...bây giờ. Bố mẹ An đang thu dọn đồ đạc...An...An không muốn chuyển đi đâu...An muốn ở lại với Dương...
Cậu bé không ngờ rằng mọi thứ lại gấp gáp đến vậy. Cậu cố che đi nỗi buồn trong lòng, chun mũi vờ chê bai:
- Đừng khóc nữa, An khóc nhè trông xấu lắm. Yên lặng và nghe Dương hỏi nè. Chuyển đi rồi, An sẽ không quên Dương chứ?
- Không, An sẽ không quên đâu. Dương cũng không được quên An đấy.
- Chắc chắn rồi. Ngoắc tay cho chắc ăn nhé!
Thế là hai ngón út ngoắc vào nhau để giữ chặt một lới hứa, quyện chặt hai tâm hồn bé dại với nhau. Đoạn, cậu bé thờ dài buồn bã:
- Xin lỗi An, Dương không thể thực hiện được lời hứa là sẽ mãi mãi bảo vệ An rồi...
- Đừng lo, An có thể tự bảo vệ bản thân mà. Chỉ cần Dương luôn nhớ về An là đủ rồi.
Hai đứa trẻ chìm vào sự im lặng. Chỉ một chút nữa thôi, chúng sẽ phải xa nhau, xa mà không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Nhưng khoảng cách về địa lí đâu có thể nới rộng khoảng cách của tâm hồn. Cuộc sống có thể tàn nhẫn chia cắt hai đứa trẻ nhưng tâm hồn chúng sẽ vĩnh viễn không tách rời, mãi mãi không bao giờ rời xa...
Khoảng không đen đặc sau lưng chúng chợt xuất hiện những đốm nho nhỏ lập lòe thứ ánh sáng vàng dịu diệu kì lúc ẩn lúc hiện. Là đom đóm. Những “mặt trời tí hon” ấy dường như cũng đến đến tiễn bước người bạn nhỏ. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu bé vội vàng nói:
- An đứng yên đây đợi Dương nhé. Dương về rồi sẽ ra ngay.
- Đừng – Cô bé lắc đầu nắm lấy tay cậu bé – Dương ở lại với An đi, An sắp không được gặp Dương nữa rồi.
- Đợi Dương một chút thôi. Chỉ một chút thôi, Dương hứa đấy.
Cậu bé kiên nhẫn gỡ tay cô bé ra khỏi tay mình rồi lao vụt đi. Cô bé nhìn theo bóng dáng cậu hòa vào dòng xe cộ đông đúc, cảm giác chơi vơi và hụt hẫng đến khó tả, như thể cô sắp mất đi điều gì quan trọng lắm...
Bỗng một giọng đàn ông ồm ồm giận giữ vang lên khiến cô bé giật mình:
- Hóa ra mày ở đây. Đi theo tao.
Nhưng cô bé vẫn đứng lì tại chỗ không thèm di chuyển, đôi mắt tha thiết dõi nhìn ra xa đợi chờ. Thấy vậy, ông ta gầm lên ra lệnh:
- Mày có đi không ? Muốn ăn thêm một trận đòn nhừ xương nữa hả ?
Cô bé dường như không quan tâm lắm đến thái độ giận giữ của cha mình. Đây là lần đầu tiên cô không bật khóc khi nghe những lời dọa dẫm ấy, cũng là lần đầu tiên cô dám ngang bướng không nghe theo lời cha. Cô phải đợi, nhất định phải đợi, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Chẳng phải cậu bé bảo chỉ cần đợi một chút thôi sao? Đúng rồi, chỉ một chút thôi cậu bé sẽ quay lại, một chút...
Trước thái độ thờ ơ đến bướng bỉnh của cô con gái, người đàn ông kia không kìm nén nổi cơn giận khủng khiếp đang trào lên nơi đáy họng. Ông ta túm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé mà lôi đi xềnh xệch, mắt long sọc lửa giận:
- Đi !
- Con không... – Cô bé lắc đầu cố rút bàn tay ra.
- Dám cãi lời tao hả? Này thì cãi lời ! – Ông ta vung tay đánh mạnh vào tấm lưng nhỏ của cô bé. Kì lạ thay, cô không khóc mà chỉ tiếp tục lắc đầu, tiếp tục tìm mọi cách để rút ta ra khỏi gọng kiềm của người cha. Vừa lúc ấy có một vóc người gầy gò mảnh khảnh quen thuộc trên chiếc xe đạp cà tàng xuất hiện giữa dòng người đông đúc. Thấy cô bé bị người cha lôi tuột đi, bị đánh không chút thương xót, cậu bé giận giữ lao nhanh tới.
Chợt đèn pha ô tô sáng rọi.
Tiếng xe phanh gấp vang lên hồi dài như tiếng rít của con thú bị thương.
Cô bé vội quay người lại. Tai cô ù đi, mọi thứ xung quanh nhạt nhòa, cả thế giới như đổ sụp trước mắt. Thời gian cũng như chết lặng.
Cậu bé nằm trên nền đất ẩm lạnh, vẫn khuôn mặt hóm hỉnh ấy, vẫn thân hình ốm nhom ấy, nhưng xung quanh cậu là vũng máu loang ra đỏ sậm. Mi mắt khẽ sụp xuống, cả người cậu lạnh dần nhưng bàn tay vẫn nắm chặt một thứ. Đó là một bức tranh nhỏ. Trong tranh có hai đứa trẻ đang nắm tay nhay, xung quanh chúng là cả một vườn đom đóm và cả một trời sao đêm. Giữa trời sao ấy, có một ngôi sao to nhất, sáng nhất, nhưng lẻ loi nhất...
“Có Dương ở đây rồi, sao An lại khóc?”
“Dương sẽ bảo vệ An cho đến khi chúng ta trở thành những ông lão bà lão lụ khụ rụng hết răng. À không, cho đến khi Dương không còn sống nữa. À không, không, cho dù không còn sống nữa, Dương vẫn sẽ bảo vệ An, Dương hứa đấy.”
“Dương sẽ hóa thành một chú đom đóm ham chơi bay lên thật cao, cao mãi, biến thành một đom đóm của bầu trời để mãi được nhìn thấy An, bảo vệ An. Giữa rất rất nhiều những ngôi sao trên kia,Dương sẽ là một ngôi sao to nhất, sáng nhất, lẻ loi nhất để An có thể dễ dàng nhận ra.Yên tâm đi, Dương sẽ bảo vệ An, mãi mãi.”
“Bảo vệ An mãi mãi”
“Mãi mãi”
“Vậy là Dương có thể thực hiện được lời hứa của mình rồi”
Ngày hôm ấy trời rất nhiều sao, cả dải ngân hà như đều quần tụ về khoảng trời nơi đây. Và ngày hôm ấy, có một chú đom đóm ham chơi cứ bay lên cao, cao mãi, cuối cùng bị thần bầu trời buồn tẻ và cô đơn bắt lại, hóa thành một ngôi sao. Một ngôi sao to nhất, sáng nhất, nhưng lẻ loi nhất giữa muôn triệu vì sao...
***
An thở dài, cất lại những mảnh kí ức vỡ vụn vào ngăn đáy cùng của trái tim. 8 năm trôi qua, những hình ảnh hiện về trước mắt cô vẫn rõ mồn một như mới ngày hôm qua. Nhưng khi nghĩ về chúng, cô không còn đau đớn tới mức muốn nghẹt thở nữa mà ngược lại , cô bỗng thấy có chút gì ấm áp le lói trong tim. Với cô, cậu bé Dương của ngày nào chưa bao giờ chết, cậu bé vẫn sống mãi trong bức tranh hoen màu kia, vẫn sống mãi trong tâm trí, trong trái tim cô. Và vẫn sống mãi trên bầu trời cao lấp lánh sao. Cô luôn tin rằng ở nơi xa xôi hàng vạn dặm, có một vì sao vẫn luôn ở trên cao tỏa sáng dõi theo cô để thực hiện lời hứa của mình. Cảm giác có người đang dõi nhìn khiến cô có thêm động lực. Cơn buồn ngủ cùng với sự mỏi mệt phút chốc biến mất, An ngồi thẳng lưng, tiếp tục đưa cây bút băng băng trên tờ giấy trắng, trái tim ấm áp lạ thường.
Trên cao, những chú đom đóm của bầu trời vẫn tỏa ánh sáng lung linh. Trong số đó, có một chú đom đóm to nhất, sáng nhất nhưng lẻ loi nhất đang lặng thầm nhìn xuống nhân gian, thực hiện lời hứa bảo vệ một người, mãi mãi.
HẾT
/PS: Bạn có thể nghĩ đây là một câu chuyện hoang đường. Nhưng nếu bạn đặt vào điều gì đó một niềm tin mãnh liệt, một niềm tin bất biến thì chính bạn sẽ làm cho nó trở nên có thực
***
- Hức hức - tiếng nấc nghẹn ngào khe khẽ vang lên giữa không gian im ắng rả rích tiếng côn trùng. Cô bé ngồi yên lặng trên bậc thềm, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa, hai tay đưa lên trực lau dòng nước mắt sắp trào ra. Cô bé đang khóc, nhưng cố nén tiếng “huhu” thật to vì sợ cha cô nghe thấy sẽ lại bước ra khỏi ngưỡng cửa với cây roi lăm le trên tay đánh cô thêm một trận nên thân. Đơn giản vì ông ghét tiếng khóc trẻ con, cô bé biết vậy nên đành cố khóc bằng cách ít gây ồn ào nhất.
Trong cái không gian im ắng với những tiếng đọng phát ra đều đều tưởng chừng như có thể ru ngủ bất cứ ai ấy, một âm thanh sột soạt chợt vang lên khiến cô bé giật mình ngừng khóc, đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn quanh. Âm thanh kì lạ ấy vẫn vang lên, nhanh dần, và rồi từ bụi cỏ rậm rạp nhất dưới chân bờ tường, một khuôn mặt ló ra, cười toe. Cậu bé trườn thân hình ốm nhách ra khỏi lỗ hổng ở bờ tường, phủi quần áo rồi chạy nhanh đến chỗ cô bé đang ngồi.
- Hôm nay Dương được bà thưởng kẹo. Nghĩ An đang buồn nên Dương mang đến chia An nè!
Cậu bé ngồi xuống, xoè nắm tay ra: bên trong có 5 cái kẹo chanh. Cô bé không nhìn mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy, tiếp tục “công việc” đang dang dở của mình.
- Có Dương ở đây rồi, sao An lại khóc?
Cô bé úp mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu. Cậu bé chợt nhìn thấy những lằn đỏ thô bạo trên cánh tay bé nhỏ của cô.
- An lại bị ông ta đánh phải không?
Im lặng một hồi lâu, cô bé khẽ gật đầu. Cậu bé thở dài phóng ánh mắt ra phía xa xăm, trông cậu có vẻ chững chạc hơn một cậu bé 9 tuổi rất nhiều.
- Đừng khóc nữa, bọn mình chơi trò gì đi! Trốn tìm nhé?
Lắc đầu.
- Bán hàng?
Lắc đầu.
- Công chúa – hoàng tử?
Lại lắc đầu. Cậu bé thở hắt ra, xịu mắt xuống vẻ bất lực. Rồi cậu đứng dậy, khẽ bước đi. Có lẽ cậu bé không chịu nổi sự im lặng đến khó chịu của cô nên đã bò đi mất rồi. Cô bé nghĩ vậy nên càng muốn khóc hơn.
Nhưng rồi, sau vài phút im lặng với tiếng cỏ nằm bẹp dưới gót dép vang lên đều đều, cậu bé quay lại mang theo một thứ ánh sáng diệu kì:
- Tặng An nè!
Lần thứ 2 cô bé ngước khuôn mặt lem hem nước mắt lên, và lần đầu tiên cô bé cất tiếng “ Oaa...” đầy kinh ngạc. Cậu bé đang khum khum tay lại để giữ một mặt trời lập loè tí hon - một chú đom đóm.
- Dương tìm thấy đom đóm ở đâu vậy? – Cô bé nói với giọng đầy thích thú, trong giọng nói vẫn còn đọng lại những tiếng nấc.
- Ngoài kia kìa! - Cậu bé hướng ánh mắt về phía sau. Cô bé nhìn theo cậu bé, tròn mắt ngạc nhiên hơn nữa:
- Oaaa...nhiều quá!
Đúng là có rất nhiều, rất nhiều những đốm sáng tí hon đang lượn lờ xung quanh cô. Nhưng chú đom đóm tí hon trông y chang như những chiếc đèn nhỏ xíu không trọng lượng đang di chuyển rất nhẹ nhàng trong không gian. Thứ ánh sáng vàng dịu phát ra từ chúng khiến cả khu vườn sáng bừng lên, mờ ảo và lung linh như trong cổ tích. Cô bé bị cuốn hút bởi những “mặt trời tý hon” ấy, quên mất rằng mình đang khóc mà mỉm cười thật tươi. Nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô bé quay sang:
- Dương thả con đom đóm ấy ra đi! Không được bay cùng các bạn chắc nó buồn lắm đấy!
Cô bé biết rất rõ cảm giác bị giam cầm là như thế nào. Cậu bé mỉm cười khẽ gật đầu và buông tay. Chú đom đóm được thả tự do, nhanh chóng hoà nhập vào cả vườn đom đóm đang bay lượn kia. Cô bé chống cằm ngước nhìn lên cao, khẽ nói:
- Giống quá!
- Cái gì giống vậy?
- Đom đóm và sao ấy.
Cậu bé cũng ngồi xuống với tư thế y chang cô bé, gật gù nhìn những vì sao lấp lánh trên cao:
- Không phải giống đâu, chúng là một mà.
- Dương nói vậy là sao?
- Bà Dương bảo rằng sao chính là đom đóm. Đó là những chú đom đóm ham chơi cứ muốn bay lên cao, cao mãi để khám phá bầu trời. Cuối cùng chúng bị thần bầu trời buồn tẻ và cô đơn bắt lại, mãi mãi không bao giờ được bay lượn nữa và hoá thành những vì sao.
Cô bé chợt buông một tiếng thở dài:
- Vậy chắc chúng cô đơn lắm.
- Ừmm - cậu bé gật gù nom rất ********* – nhưng bù lại chúng có thể nhìn thấy tất cả.
Cô bé chưa kịp đáp lời thì tiếng cửa kèn kẹt chợt vang lên khiến hai đứa trẻ giật mình. Đứng trước ngưỡng cửa là một người đàn ông gân guốc, khuôn mặt đỏ lự, mùi rượu từ ông ta bốc ra nồng nặc. Ông ta gầm lên:
- Đứa nào đây?
Cô bé lắp bắp:
- Ở bên kia...sang...
- Cút!
Ông ta ra lệnh khiến cô bé run lên như sắp khóc. Nhưng cậu bé vẫn lì lợm ngồi yên, khuôn mặt đanh lại không chút biểu cảm. Người đàn ông kia tức giận nắm lấy vai cậu bé nhưng cậu bé vùng ra, ương bướng quắc mắt nhìn lại ông. Cô bé lo lắng nói nhỏ vào tai cậu:
- Dương về đi! Không là An không chơi với Dương nữa đâu !
- Nhưng An phải hứa với Dương là không được khóc nữa đấy.
- An hứa !
Nghe được câu nói của cô bé, khuôn mặt cậu bé hơi giãn ra. Cậu để mặc cho người đàn ông kia lôi ra phía cửa và tống ra ngoài đường. Sau đó ông ta quay lại, thô bạo kéo cô bé vào trong nhà,. Nhưng cô bé không khóc, vì cô biết ở ngoài khe cửa có một ánh mắt vẫn đang dõi nhìn theo cô.
2. Hoàng hôn buông. Ráng chiều nhuộm lên khắp nhân gian một màu cam thật đẹp. Chiều nhẹ buông những cơn gió mát dịu thổi vào không gian đặc quánh nóng nực khiến vạn vật ở cái thị trấn bé nhỏ này như được xả hơi sau một ngày dài bị gã mặt trời đáng ghét hành hạ. Trên con đường nhỏ ngập ánh tà dương, có một cậu bé thân hình ốm nhách nhưng khuôn mặt ánh lên nét vui tươi hóm hỉnh đang rượt đuổi một cô bé với đôi mắt tròn đen láy, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương.
- Lêu lêu, đố nhà ngươi đuổi kịp ta đấy!
Cô bé lè lè lưỡi trợn mắt lên làm mặt quỷ chân chọc. Vừa chạy cô vừa đưa tay lên cố đầu cố giữ cái vòng bằng lá cây được tết vụng về.
- Công chúa đứng lại mau! Được lắm, ta sẽ cho công chúa một bài học! – “Hoàng tử” ốm nhom tức giận hăng hái đuổi theo, trên tay cầm một thanh gỗ nhỏ khua khua xem như “bảo kiếm”.
- Còn lâu nhé, hehe.
Tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ vang rộn cả một góc phố. “ Hoàng tử” đang chuẩn bị đuổi kịp “công chúa” thì bỗng “Oạch!”. Công chúa nhỏ nằm sõng soài dưới đất. Khuôn mặt cô méo xẹo, nước mắt chực trào ra. Cậu bé vội chạy đến bên cô lo lắng hỏi:
- An có sao không?
Cô bé lắc đầu. Nhưng vừa lúc đó có một đám loắt choắt chừng 9, 10 tuổi kéo đến, mặt hằm hằm giận giữ nhìn hai đứa trẻ. Thằng nhóc to con nhất đám chỉ vào mặt cô bé, lên tiếng:
- Chính là nó!
Cô bé nhìn đám trẻ sợ hãi, vội đứng dậy núp sau lưng cậu bé. Cậu bé cũng nhìn đám đó, nhưng với ánh mắt ngạc nhiên xen chút tức giận:
- Chúng mày muốn làm gì?
Thằng nhóc to con kia không thèm đếm xỉa đến lời cậu bé, thô bạo đẩy cậu sang một bên và nhìn thẳng vào cô bé:
- Hôm nọ ông bố say xỉn của mày đến phá quán mẹ tao làm mẹ tao không bán buôn được gì nên tao cũng bị cắt tiền quà sáng luôn. Mày là con của ông ta, mày phải thay ông ta chịu trách nhiệm!
- Mình...không...
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, cả người run lên bần bật như lên cơn sốt. Đám trẻ tiến lại gần cô hơn, trông chúng như chỉ chực ăn tươi nuốt sông cô vậy.
- Không được động đến An!
Cậu bé nhảy vào dang tay chắn giữa cô bé và đám trẻ. Thằng nhóc “đầu sỏ” quát:
- Tránh ra, mày là thằng nào?
- Đây là thằng Dương cháu bà Quan già khọm bán rau ở đầu chợ đây mà
Một thằng nhóc đứng sau lên tiếng. Cả đám nghe thấy vậy thì cười rộ lên thích thú. Cậu bé đỏ mặt tía tai hét lớn:
- Chúng mày không được nói bà tao như vậy !
- Thế rốt cuộc mày có tránh ra không? Không là mày sẽ phải chịu đòn thay nó đấy!
- An tìm chỗ trốn đi! – Cậu bé thì thào vào tai cô bé nhưng cô bé vẫn đứng yên không chịu nhúc nhích.
- Trốn mau! Không là Dương không chơi với An nữa!
Cậu bé nói nhỏ nhưng giọng gằng xuống, ngữ điệu gần như ra lệnh. Cô bé nghe thấy mấy từ “không chơi với An nữa” thì nhăn nhó mặt mày, bất đắc dĩ chạy ra nấp sau ghế đá. Thấy cô bé đã tìm được chỗ trốn an toàn, cậu bé mới quay sang nói với đám trẻ, khuôn mặt lạnh tanh không chút sợ hãi:
- Được, tao sẽ chịu đòn thay An. Chúng mày thích làm gì thì cứ làm đi !
- Dũng cảm đó mậy! Đừng hối hận đấy nhé !
Nói rồi thằng nhóc to con ra hiệu, cả đám lập tức xông về phía cậu bé, nuốt chửng vóc người gầy gò mảnh khảnh của cậu trong tích tắc.
...
- Dương có đau không?
- Không sao ! - Cậu bé cố nặn ra một nụ cười méo mó.
- Xạo! Chắc đau lắm. An...An xin lỗi...
- Dương đã nói không sao mà ! Có Dương ở đây rồi, An sẽ không bị chúng bắt nạt nữa đâu!
-...
- Dương nói thật mà. Dương sẽ bảo vệ An cho đến khi chúng ta trở thành những ông lão bà lão lụ khụ rụng hết răng. À không, cho đến khi Dương không còn sống nữa. À không, không, cho dù không còn sống nữa, Dương vẫn sẽ bảo vệ An, Dương hứa đấy.
Cậu bé vụng về nói, hơi nhăn nhó vì những vết bầm trên mặt nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ kiên định không thể lay chuyển. Cô bé lau những giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi cong vút, bật cười:
- Ngốc ! Không còn sống thì làm sao bảo vệ?
- Thì – Cậu bé ngập ngừng- thì Dương sẽ hóa thành một chú đom đóm ham chơi bay lên thật cao, cao mãi, biến thành một đom đóm của bầu trời để mãi được nhìn thấy An, bảo vệ An. Giữa rất rất nhiều những ngôi sao trên kia,Dương sẽ là một ngôi sao to nhất, sáng nhất, lẻ loi nhất để An có thể dễ dàng nhận ra.Yên tâm đi, Dương sẽ bảo vệ An, mãi mãi.
Hai vệt hồng hồng chợt xuất hiện trên đôi gò má bầu bĩnh của cô bé. Cô bé cười híp mí:
- Cảm ơn Dương.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, ngồi đong đưa chân trên chiếc ghế đá ngắm nhìn những tia nắng hình dẻ quạt phía Tây bầu trời đang dần lụi tắt, tâm hồn như trôi xuôi theo hai từ “mãi mãi”.
Nền trời màu ngọc bích đã lấm tấm những ngôi sao đêm. Những “chú đom đóm” ấy vô tư tỏa ánh sáng lung linh như hai tâm hồn thơ dại đặt trọn niềm tin vào một câu chuyện cổ tích, đặt trọn niềm tin vào tương lai dù ánh hồng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, dù sau những ngày nắng sẽ là một chuỗi giông tố bão bùng.
Cuộc sống vốn dĩ không bao giờ bình lặng, chỉ là ta sẽ đón nhận giông tố của cuộc đời theo cách nào mà thôi
3. “ Gặp hoàng tử tại chỗ cũ”
Lá thư chỉ vỏn vẹn một câu nhưng cậu bé cứ đọc đi đọc lại mong sẽ hiểu được điều gì nhiều hơn thế. Đã gần một tuần nay cô bé không được ra ngoài chơi nữa, cái lỗ hổng ở chân bờ tường cũng bị bít lại nên cậu bé không có cách nào để liên lạc với cô. Nhận được lá thư sau một thời gian dài mất liên lạc, cậu bé có một linh cảm chẳng lành. Cậu vội nhảy lên chiếc xe đạp cà tàng, lao ngay đến “chỗ cũ” – nơi mà cậu bé và cô bé vẫn thường chơi trò công chúa – hoàng tử.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bên cạnh chiếc ghế đá vẫn muôn đời nằm lặng im trầm mặc ở đó, có một vóc người bé nhỏ đang đứng yên như hóa tượng. Cô bé yên lặng ngắm nhìn dòng xe cộ đi lại tấp nập bằng đôi mắt vô hồn, và dường như cô đã đứng ở đó từ rất lâu rồi.
Vừa nhìn thấy cô bé, cậu bé liền dừng xe lại và lao ngay đến chỗ cô:
- Có chuyện gì vậy An?
Cô bé ngước đôi mắt buồn vời vợi lên nhìn cậu bé, những giọt nước trong veo chợt trào ra. Cô bé bật khóc nức nở, lời nói cũng tuôn ra theo dòng nước mắt lăn dài trên má:
- An...An sắp phải chuyển đi rồi.
Từng lời nói phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh như những mũi tên đâm xuyên vào trái tim non nớt của cậu bé. Cậu bé lặng người, cổ họng nghẹn đắng. Chuyển đi, tức là sẽ phải xa nhau sao? Vậy thì ai sẽ an ủi cô bé mỗi khi bị đánh đòn? Ai sẽ bảo vệ cô bé, ai sẽ chịu đòn thay cô mỗi khi bị bắt nạt? Và lời hứa của cậu bé với cô bé...? Nghĩ vậy, ruột gan cậu bé chợt thắt lại.
- Khi nào An phải đi?
- Bây...bây giờ. Bố mẹ An đang thu dọn đồ đạc...An...An không muốn chuyển đi đâu...An muốn ở lại với Dương...
Cậu bé không ngờ rằng mọi thứ lại gấp gáp đến vậy. Cậu cố che đi nỗi buồn trong lòng, chun mũi vờ chê bai:
- Đừng khóc nữa, An khóc nhè trông xấu lắm. Yên lặng và nghe Dương hỏi nè. Chuyển đi rồi, An sẽ không quên Dương chứ?
- Không, An sẽ không quên đâu. Dương cũng không được quên An đấy.
- Chắc chắn rồi. Ngoắc tay cho chắc ăn nhé!
Thế là hai ngón út ngoắc vào nhau để giữ chặt một lới hứa, quyện chặt hai tâm hồn bé dại với nhau. Đoạn, cậu bé thờ dài buồn bã:
- Xin lỗi An, Dương không thể thực hiện được lời hứa là sẽ mãi mãi bảo vệ An rồi...
- Đừng lo, An có thể tự bảo vệ bản thân mà. Chỉ cần Dương luôn nhớ về An là đủ rồi.
Hai đứa trẻ chìm vào sự im lặng. Chỉ một chút nữa thôi, chúng sẽ phải xa nhau, xa mà không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Nhưng khoảng cách về địa lí đâu có thể nới rộng khoảng cách của tâm hồn. Cuộc sống có thể tàn nhẫn chia cắt hai đứa trẻ nhưng tâm hồn chúng sẽ vĩnh viễn không tách rời, mãi mãi không bao giờ rời xa...
Khoảng không đen đặc sau lưng chúng chợt xuất hiện những đốm nho nhỏ lập lòe thứ ánh sáng vàng dịu diệu kì lúc ẩn lúc hiện. Là đom đóm. Những “mặt trời tí hon” ấy dường như cũng đến đến tiễn bước người bạn nhỏ. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu bé vội vàng nói:
- An đứng yên đây đợi Dương nhé. Dương về rồi sẽ ra ngay.
- Đừng – Cô bé lắc đầu nắm lấy tay cậu bé – Dương ở lại với An đi, An sắp không được gặp Dương nữa rồi.
- Đợi Dương một chút thôi. Chỉ một chút thôi, Dương hứa đấy.
Cậu bé kiên nhẫn gỡ tay cô bé ra khỏi tay mình rồi lao vụt đi. Cô bé nhìn theo bóng dáng cậu hòa vào dòng xe cộ đông đúc, cảm giác chơi vơi và hụt hẫng đến khó tả, như thể cô sắp mất đi điều gì quan trọng lắm...
Bỗng một giọng đàn ông ồm ồm giận giữ vang lên khiến cô bé giật mình:
- Hóa ra mày ở đây. Đi theo tao.
Nhưng cô bé vẫn đứng lì tại chỗ không thèm di chuyển, đôi mắt tha thiết dõi nhìn ra xa đợi chờ. Thấy vậy, ông ta gầm lên ra lệnh:
- Mày có đi không ? Muốn ăn thêm một trận đòn nhừ xương nữa hả ?
Cô bé dường như không quan tâm lắm đến thái độ giận giữ của cha mình. Đây là lần đầu tiên cô không bật khóc khi nghe những lời dọa dẫm ấy, cũng là lần đầu tiên cô dám ngang bướng không nghe theo lời cha. Cô phải đợi, nhất định phải đợi, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Chẳng phải cậu bé bảo chỉ cần đợi một chút thôi sao? Đúng rồi, chỉ một chút thôi cậu bé sẽ quay lại, một chút...
Trước thái độ thờ ơ đến bướng bỉnh của cô con gái, người đàn ông kia không kìm nén nổi cơn giận khủng khiếp đang trào lên nơi đáy họng. Ông ta túm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé mà lôi đi xềnh xệch, mắt long sọc lửa giận:
- Đi !
- Con không... – Cô bé lắc đầu cố rút bàn tay ra.
- Dám cãi lời tao hả? Này thì cãi lời ! – Ông ta vung tay đánh mạnh vào tấm lưng nhỏ của cô bé. Kì lạ thay, cô không khóc mà chỉ tiếp tục lắc đầu, tiếp tục tìm mọi cách để rút ta ra khỏi gọng kiềm của người cha. Vừa lúc ấy có một vóc người gầy gò mảnh khảnh quen thuộc trên chiếc xe đạp cà tàng xuất hiện giữa dòng người đông đúc. Thấy cô bé bị người cha lôi tuột đi, bị đánh không chút thương xót, cậu bé giận giữ lao nhanh tới.
Chợt đèn pha ô tô sáng rọi.
Tiếng xe phanh gấp vang lên hồi dài như tiếng rít của con thú bị thương.
Cô bé vội quay người lại. Tai cô ù đi, mọi thứ xung quanh nhạt nhòa, cả thế giới như đổ sụp trước mắt. Thời gian cũng như chết lặng.
Cậu bé nằm trên nền đất ẩm lạnh, vẫn khuôn mặt hóm hỉnh ấy, vẫn thân hình ốm nhom ấy, nhưng xung quanh cậu là vũng máu loang ra đỏ sậm. Mi mắt khẽ sụp xuống, cả người cậu lạnh dần nhưng bàn tay vẫn nắm chặt một thứ. Đó là một bức tranh nhỏ. Trong tranh có hai đứa trẻ đang nắm tay nhay, xung quanh chúng là cả một vườn đom đóm và cả một trời sao đêm. Giữa trời sao ấy, có một ngôi sao to nhất, sáng nhất, nhưng lẻ loi nhất...
“Có Dương ở đây rồi, sao An lại khóc?”
“Dương sẽ bảo vệ An cho đến khi chúng ta trở thành những ông lão bà lão lụ khụ rụng hết răng. À không, cho đến khi Dương không còn sống nữa. À không, không, cho dù không còn sống nữa, Dương vẫn sẽ bảo vệ An, Dương hứa đấy.”
“Dương sẽ hóa thành một chú đom đóm ham chơi bay lên thật cao, cao mãi, biến thành một đom đóm của bầu trời để mãi được nhìn thấy An, bảo vệ An. Giữa rất rất nhiều những ngôi sao trên kia,Dương sẽ là một ngôi sao to nhất, sáng nhất, lẻ loi nhất để An có thể dễ dàng nhận ra.Yên tâm đi, Dương sẽ bảo vệ An, mãi mãi.”
“Bảo vệ An mãi mãi”
“Mãi mãi”
“Vậy là Dương có thể thực hiện được lời hứa của mình rồi”
Ngày hôm ấy trời rất nhiều sao, cả dải ngân hà như đều quần tụ về khoảng trời nơi đây. Và ngày hôm ấy, có một chú đom đóm ham chơi cứ bay lên cao, cao mãi, cuối cùng bị thần bầu trời buồn tẻ và cô đơn bắt lại, hóa thành một ngôi sao. Một ngôi sao to nhất, sáng nhất, nhưng lẻ loi nhất giữa muôn triệu vì sao...
***
An thở dài, cất lại những mảnh kí ức vỡ vụn vào ngăn đáy cùng của trái tim. 8 năm trôi qua, những hình ảnh hiện về trước mắt cô vẫn rõ mồn một như mới ngày hôm qua. Nhưng khi nghĩ về chúng, cô không còn đau đớn tới mức muốn nghẹt thở nữa mà ngược lại , cô bỗng thấy có chút gì ấm áp le lói trong tim. Với cô, cậu bé Dương của ngày nào chưa bao giờ chết, cậu bé vẫn sống mãi trong bức tranh hoen màu kia, vẫn sống mãi trong tâm trí, trong trái tim cô. Và vẫn sống mãi trên bầu trời cao lấp lánh sao. Cô luôn tin rằng ở nơi xa xôi hàng vạn dặm, có một vì sao vẫn luôn ở trên cao tỏa sáng dõi theo cô để thực hiện lời hứa của mình. Cảm giác có người đang dõi nhìn khiến cô có thêm động lực. Cơn buồn ngủ cùng với sự mỏi mệt phút chốc biến mất, An ngồi thẳng lưng, tiếp tục đưa cây bút băng băng trên tờ giấy trắng, trái tim ấm áp lạ thường.
Trên cao, những chú đom đóm của bầu trời vẫn tỏa ánh sáng lung linh. Trong số đó, có một chú đom đóm to nhất, sáng nhất nhưng lẻ loi nhất đang lặng thầm nhìn xuống nhân gian, thực hiện lời hứa bảo vệ một người, mãi mãi.
HẾT
/PS: Bạn có thể nghĩ đây là một câu chuyện hoang đường. Nhưng nếu bạn đặt vào điều gì đó một niềm tin mãnh liệt, một niềm tin bất biến thì chính bạn sẽ làm cho nó trở nên có thực