dat0dinh
Member
Tớ thích cậu, từ khi nào cũng không biết. Ừ, có ai là biết được lúc nào mình yêu đâu, chỉ là cảm giác bất chợt đến thôi. Tớ đâu ngờ là có một ngày tớ lại thích cậu...
Mình học cùng lớp, cậu thích tớ. Tớ biết. Cậu tỏ tình với tớ nhưng lúc ấy tớ đã không đồng ý vì tớ thấy cậu chẳng đáp ứng được tí gì là tiêu chuẩn của tớ cả. Tớ cũng như đa số con gái trong trường, chỉ suốt ngày ngồi mơ mộng đến mấy anh hotboy khóa trên, rồi mường tượng ra người yêu mình phải đẹp trai nhà giàu, ^^. Con gái là thế mà.
Cậu cứ bám đuôi tớ, khiến tớ khó chịu và quay ra ghét cậu. Tớ thể hiện thái độ một cách gay gắt và nói rằng khi nào cậu được như người ta, thì tớ sẽ yêu cậu.
Thế rồi sau một lần đổi chỗ, tớ và cậu trở thành người cùng bàn. Ban đầu tớ kịch liệt phản đối, nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận vì cô nói tớ ngồi cuối lớp nói chuyện quá nhiều, bắt lên bàn đầu ngồi học. Thế là trong suốt 2 năm, tớ và cậu đã trở thành đôi bạn cùng tiến. Tớ học khối D, cậu học khối A. Vậy là từ đấy điểm lí hóa của tớ cao bất ngờ, còn cậu cũng không bị đội sổ môn tiếng anh. Rồi mình nói chuyện nhiều hơn, trêu đùa nhiều hơn, chọc phá nhiều hơn. Cứ thế, cứ thế cho đến khi tớ muốn rằng mình không bao h đổi chỗ nữa...
Tớ thích cậu, ừ đấy là sự thật đấy. Một người đã từng làm tổn thương cậu, từ chối tình cảm của cậu 1 cách quyết liệt lại quay ra thích cậu. Nhưng tớ sợ khi nói ra cả lớp sẽ cười nhạo tớ, cậu sẽ không còn thích tớ nữa. Lòng tự trọng của tớ quá cao. Tớ đã hi vọng rằng, 1 ngày nào đấy cậu sẽ tỏ tình lại, và lúc đấy nghiễm nhiên là tớ sẽ đồng ý. Nhưng...
Tớ đã lấy hết can đảm để tỏ tình với cậu. Ngày 14/2 tớ đã chuẩn bị một món quà và cũng chuẩn bị tinh thần rằng có thể cậu sẽ từ chối. Nhưng khi tớ đến, đã thấy cậu đang cầm một hộp quà nhỏ. Cậu khoe với tớ là được một em lớp dưới tặng. Nhìn cậu có vẻ rất vui khi nhận được món quà đó. Tớ đành giấu món quà đi và vứt vào trong cặp. Lúc cậu nhìn thấy còn trêu tớ chắc cũng chuẩn bị quà để tặng anh nào rồi và còn hỏi lên hỏi xuống là ai. Tớ tức muốn phát khóc...
Tớ trở thành thám tử đi điều tra em đó cho cậu, rồi trở thành người quân sư cho cậu.Lần đầu tiên tớ hiểu được cảm giác yêu đơn phương là như thế nào, nhất là khi người mình yêu đã thích người khác. Tớ buồn và hay khóc. Mỗi lần giúp cậu đi chọn quà cho em ấy, rồi đứng ra giải hòa khi 2 đứa giận nhau, cứ mỗi lần như thế tim tớ lại đau nhói. Tớ tủi thân và đơn độc. Ừ có lẽ đó là cái giá tớ phải trả khi không biết trân trọng những gì mình có. Tớ trở nên cục tính hơn, cả ngày không nói với cậu lời nào. Tớ tránh mặt cậu nhiều nhất có thể và luốn khó chịu gắt gỏng mỗi khi cậu nhắc đến chuyện 2 người. Tớ đã từng muốn cậu với em ấy cãi nhau thật to rồi chia tay đi, để tớ có cơ hội. Tớ thật xấu tính. Tình cảm của tớ dành cho cậu, chẳng lẽ mãi mãi không thể nói ra. Tại sao tớ lại không thể có được cơ hội 1 lần nữa. Tại sao lúc nào tớ cũng phải giấu kín tình cảm này...
Sắp ra trường. Ai cũng gò lưng học để ôn thi đại học. Tớ cũng chẳng còn thời gian mà đau khổ ngồi khóc tỉ tê nữa.Tớ và cậu, đều phải cố gắng để thi đỗ ĐH. Mối tình ***** của tớ thật thê thảm. Tất cả là tại tớ. Tình yêu tuổi học trò ai cũng bảo đẹp lắm, đáng trân trọng lắm, nhưng đó là với mọi người, còn tớ thì...
Chẳng biết liệu cậu có thể đọc nó không. Dù sao tớ cũng muốn thổ lộ tình cảm này ra ngoài cho nhẹ lòng dù rằng không thể nói với cậu. Những kỉ niệm chúng ta có trong suốt ***** tớ sẽ không bao giờ quên. Dù đó đều là kỉ niệm buồn, nhưng tớ vẫn trân trọng tình cảm thời học sinh này. Và sau này tớ sẽ không bao giờ để mất những gì mình có. Phải biết thỏa mãn với những gì mình đang có và biết trân trọng mọi thứ ở hiện tại.
Nếu tớ có một cơ hội nữa, tớ sẽ không bao giờ để mất cậu....Thi đỗ nhé ! Bạn cùng bàn .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mình học cùng lớp, cậu thích tớ. Tớ biết. Cậu tỏ tình với tớ nhưng lúc ấy tớ đã không đồng ý vì tớ thấy cậu chẳng đáp ứng được tí gì là tiêu chuẩn của tớ cả. Tớ cũng như đa số con gái trong trường, chỉ suốt ngày ngồi mơ mộng đến mấy anh hotboy khóa trên, rồi mường tượng ra người yêu mình phải đẹp trai nhà giàu, ^^. Con gái là thế mà.
Cậu cứ bám đuôi tớ, khiến tớ khó chịu và quay ra ghét cậu. Tớ thể hiện thái độ một cách gay gắt và nói rằng khi nào cậu được như người ta, thì tớ sẽ yêu cậu.
Thế rồi sau một lần đổi chỗ, tớ và cậu trở thành người cùng bàn. Ban đầu tớ kịch liệt phản đối, nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận vì cô nói tớ ngồi cuối lớp nói chuyện quá nhiều, bắt lên bàn đầu ngồi học. Thế là trong suốt 2 năm, tớ và cậu đã trở thành đôi bạn cùng tiến. Tớ học khối D, cậu học khối A. Vậy là từ đấy điểm lí hóa của tớ cao bất ngờ, còn cậu cũng không bị đội sổ môn tiếng anh. Rồi mình nói chuyện nhiều hơn, trêu đùa nhiều hơn, chọc phá nhiều hơn. Cứ thế, cứ thế cho đến khi tớ muốn rằng mình không bao h đổi chỗ nữa...
Tớ thích cậu, ừ đấy là sự thật đấy. Một người đã từng làm tổn thương cậu, từ chối tình cảm của cậu 1 cách quyết liệt lại quay ra thích cậu. Nhưng tớ sợ khi nói ra cả lớp sẽ cười nhạo tớ, cậu sẽ không còn thích tớ nữa. Lòng tự trọng của tớ quá cao. Tớ đã hi vọng rằng, 1 ngày nào đấy cậu sẽ tỏ tình lại, và lúc đấy nghiễm nhiên là tớ sẽ đồng ý. Nhưng...
Tớ đã lấy hết can đảm để tỏ tình với cậu. Ngày 14/2 tớ đã chuẩn bị một món quà và cũng chuẩn bị tinh thần rằng có thể cậu sẽ từ chối. Nhưng khi tớ đến, đã thấy cậu đang cầm một hộp quà nhỏ. Cậu khoe với tớ là được một em lớp dưới tặng. Nhìn cậu có vẻ rất vui khi nhận được món quà đó. Tớ đành giấu món quà đi và vứt vào trong cặp. Lúc cậu nhìn thấy còn trêu tớ chắc cũng chuẩn bị quà để tặng anh nào rồi và còn hỏi lên hỏi xuống là ai. Tớ tức muốn phát khóc...
Tớ trở thành thám tử đi điều tra em đó cho cậu, rồi trở thành người quân sư cho cậu.Lần đầu tiên tớ hiểu được cảm giác yêu đơn phương là như thế nào, nhất là khi người mình yêu đã thích người khác. Tớ buồn và hay khóc. Mỗi lần giúp cậu đi chọn quà cho em ấy, rồi đứng ra giải hòa khi 2 đứa giận nhau, cứ mỗi lần như thế tim tớ lại đau nhói. Tớ tủi thân và đơn độc. Ừ có lẽ đó là cái giá tớ phải trả khi không biết trân trọng những gì mình có. Tớ trở nên cục tính hơn, cả ngày không nói với cậu lời nào. Tớ tránh mặt cậu nhiều nhất có thể và luốn khó chịu gắt gỏng mỗi khi cậu nhắc đến chuyện 2 người. Tớ đã từng muốn cậu với em ấy cãi nhau thật to rồi chia tay đi, để tớ có cơ hội. Tớ thật xấu tính. Tình cảm của tớ dành cho cậu, chẳng lẽ mãi mãi không thể nói ra. Tại sao tớ lại không thể có được cơ hội 1 lần nữa. Tại sao lúc nào tớ cũng phải giấu kín tình cảm này...
Sắp ra trường. Ai cũng gò lưng học để ôn thi đại học. Tớ cũng chẳng còn thời gian mà đau khổ ngồi khóc tỉ tê nữa.Tớ và cậu, đều phải cố gắng để thi đỗ ĐH. Mối tình ***** của tớ thật thê thảm. Tất cả là tại tớ. Tình yêu tuổi học trò ai cũng bảo đẹp lắm, đáng trân trọng lắm, nhưng đó là với mọi người, còn tớ thì...
Chẳng biết liệu cậu có thể đọc nó không. Dù sao tớ cũng muốn thổ lộ tình cảm này ra ngoài cho nhẹ lòng dù rằng không thể nói với cậu. Những kỉ niệm chúng ta có trong suốt ***** tớ sẽ không bao giờ quên. Dù đó đều là kỉ niệm buồn, nhưng tớ vẫn trân trọng tình cảm thời học sinh này. Và sau này tớ sẽ không bao giờ để mất những gì mình có. Phải biết thỏa mãn với những gì mình đang có và biết trân trọng mọi thứ ở hiện tại.
Nếu tớ có một cơ hội nữa, tớ sẽ không bao giờ để mất cậu....Thi đỗ nhé ! Bạn cùng bàn .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .