Dankhorseman
New Member
Người ta bảo kẻ ra đi là kẻ
mạnh vậy em là kẻ - chiến -
thắng - mang đầy vết thương. Anh! Có lẽđây cũng là những dòng cuối cùng em viếtcho anh. Chúng mình rất khó để buông tiếngchia tay phải không anh?! Bởi tất cả đã đi quá xa khiến chúng ta khó quay đầu trở lại. Nếu có một điều ước em sẽ ước cho hai ta chỉnhư hai đường kẻ song song để được đi bên đời nhau mãi chứ không muốn là hai đường cắt nhau chỉ một lần rồi xa nhau mãi mãi. Giá như em đừng gặp anh, giá như em đừng yêu anh nhiều quá. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật bởi cuộc sống chẳngbao giờ có hai từ "giá như"... Như những câu chuyện em đã viết về cô gái ấy và chàng trai kia thì hôm nay em sẽ viết về chính em - một kẻ thất bại trong tình trường, đã nếm quá nhiều nỗi đau nhưng không thiếu những phút giây hạnh phúc. Được gặp anh không biết nên cho đó là điều may mắn hay xui xẻo nhưng em tin đó là định mệnh, nghe có vẻ hào nhoáng, văn vẻ, mĩmiều... nhưng đôi khi nên tin vào số phận. Em không nghĩ là mình sẽ yêu anh, càng không nghĩmình bên nhau lâu đến thế. Khi yêu anh, em mới hiểu được thế nào là hạnh phúc, thế nào là niềm đau. Là hạnh phúc khi anh luôn làm em cười, luôn mang đến em những niềm vui dù nhỏ nhặt nhất. Chỉ một tin nhắn cũng đủ cho em cười
cả ngày, chỉ một giây phút bên anh thôi cũng đủ để em cảm thấy ấm áp, và chỉ một cái siết tay cũng cho em thấy ngọt ngào. Là niềm đau khi anh mang đến cho em những dối trá, lọc lừa và giấu giếm; là phụng phịukhi đôi ta hờn dỗi; là u ám khi anh hờ hững, vô tâm; là hoen mi khi anh lừa dối; là nhói đau khi anh phản bội... Khi yêu anh em quên hết mọi thứ xung quanh, em không còn nhớ mình đã từng là trung tâm của vũ trụ. Trong mắtem anh đã là vũ trụ của riêng em rồi và em cũng mơ hồ quá đỗi khi những tưởng rằngvớianh, em cũng là vũ trụ, nhưng em đã lầm, em nhận ra rằng em cũng chỉ là một ngôi sao bé nhỏbỗng dưng vụt sáng để lọt vào mắt anh. Viển vông quá... Khi yêu anh em đã học tập được rất nhiều điều mà có lẽ nếu không gặp anh em sẽchẳng bao giờ biết được: lọc lừa, tính toán, thiệt hơn, thị phi và đen tối... Và khi yêu anh, em cũng update cho bảnthân mình nhiều đức tính như cam chịu, nhẫn nhịn, kìm nén và vị tha. Em không thể tin và không thể ngờ mình lạicó thểchịu đựng, chấp nhận và bao dung đến thế. Một lỗi lầm, hai lầm lỗi cứ thế nối tiếp nhau đến những phản bội đầu tiên, em nghĩmình không thể hơn được nữa nhưng rồi vì tình yêu em đã bất chấp sĩ diện để xóa đi mọi niềm đau đổi lấy yêu thương đang vụn vỡ. Chắp chắp nối nối cuối cùng cũng hoàn hảo nhưng đầy vếtxước... lạitiếptục hứng lấy những lỗi lầm giấu giếm nơi anh. Đau lòng nhưng em im lặng... tiếp tục phản bội, đớn đau, gào thét, tuyệt vọng rồi hụt hẫng. Giới hạn cũng đã đến, bao dung đã cạn kiệt, uất hận trào dâng. Mơ hồ tình yêu réo gọi "Yêu anh cứ yêu thôi, anh là ánh sáng, xin anh lại gần bên em, đừng rời xa em..." lạithêm một lầnthứ tha để mang về những vết cắt đớn đau, nhục nhã. Có rất nhiều người nói rằng họ phục em, ngưỡng mộ em bởi nếu là họ thì họ đã không làm được như thế. Bao dung? Vị tha? Lòng tốt?... nhưng em cho đấy chỉ là nhu nhược mà thôi, vì tình yêu trong em quá lớn làm cho em mờ mắt, ngu muội và ngu ngốc, mơ hồ... Đã biết đau mà sao không thể bỏ, kết cục hiện rõ mà sao chẳng thể buông để giờ đây khi em nhận ra rằng có lẽ anh mãi chẳng thuộc về em vậy mà em lại ngây thơ khi tin vào những điều anh nói. Anh yêu em mãi mãi là như thế, anh
nhớ em, anh cần em, anh chấp nhận tất cả chỉ cần có em, em vẫn mãi là người mà anh yêu thương nhất...Vâng, em tin, em tin những điều anh nói lúc đó là thật. Nhưng tới bây giờ nó chẳng còn là sự thật đâu anh nhỉ? Bởi chỉ mới hôm trước anh nói anh đang tán lạiem, em cảm thấy em đã đúng khi chờ đợi anh và mình lạibên nhau thậthạnh phúc... nhưng rồi đùng cái hôm sau anh đi chơi bên người khác, anh vui vẻ cười đùa với họ thật ấm áp còn em lặng lẽ rơi nước mắt giữa trời lạnhgiá trong cái áo sơmi mỏng manh đợi chờ anh đến. Bên kia chiếc điện thoại là tiếng anh nói cười, bên này tay em cầm điện thoại run run mà nước mắt lặng lẽ tuôn rơi... người khóc kẻ cười. Khi em hỏi về ngày hạnh phúc của đôi
mình hôm trước anh trả lại em hai chữ "sai lầm". Có quá chóng vánh và nhanh quá không anh?! Lòng tin và tình yêu của em luôn bị anh trà đạp vậy sao, có đáng không? Vâng em chấpnhận buông, anh im lặng và chúng mình cùng buông... Lúc em buồn nhất là giây phút em nhận ra trong anh em không hề tồn tại! Cũng là lúc em hiểura rằng không có em, anh vẫn hạnh phúc đấy thôi! Buông tay là điều em chọn để tốt cho tất cả. Người ta bảo kẻ ra đi là kẻ mạnh vậy em là kẻ - chiến - thắng - mang đầy vết thương. Em sẽ không chúc anh hạnh phúc bên ai đó sau em bởi đó là cái không thuộc về em (Ảnh minh họa) Có lẽ như bao cái kết của một mối tình không trọnlà họsẽchửi nhau, nguyền rủa nhau, hay sẽ chúc nhau hạnh phúc. Còn em, em chọn cho mình cách của riêng em. Em sẽkhông chúc anh hạnh phúc bên ai đó
sau em bởi đó là cái không thuộc về em, người ta gọi là đố kị nên tất lẽ dĩngẫu em không chúc anh hạnh phúc bên người. Em sẽ chỉchúc anh may mắn tìm được ai đó đủ niềm tin, ai đó đủ cam chịu, ai
đó đủ vịtha và ai đó yêu anh như em. Em chỉcần thế thôi, chỉcần như em là đủ lắm rồi. Mỗi cái "ai đó" anh phải hiểu, chắc gì đã có ai đó hội tụ đủ như em nên anh và gia đình anh đừng hỏi tại sao anh lại yêu em được lâu đến thế, trong khi những người trước chỉ mấytháng chưa hết hai bàn tay?! Anh đã từng nói rằng "Anh yêu em điều đó là thật, ở em hội tự tất cả mọi thứ ngoan, hư, ngang, bướng, quan tâm, chăm sóc, sẻ chia, tình yêu... chưa một ai, chưa bao
giờ có ai yêu anh và tốt với anh như em. Phảinói là anh thừa nhậnrằngmình không xứng đáng để yêu em, nếu em không yêu anh, không lấy anh thì chắc chắn rằng sẽ chẳng còn ai sau này đủ niềm tin để lấy anh nữa. Và anh sẽ cố gắng không để mất em, anh hi vọng sẽ không đánh mất một tình yêu lớn trong đời"... Em đã tin vào những giọt nước mắt ấy của anh là dành cho em, nhưng sao giờ đây anh trả lại em tất cả. Những lời có cánh ấy bay đâu mất rồi?! Sau tất cả những yêu thương em trao, sau tất cả tấm chân tình mà bố mẹ em đã ban phát (lo đến từng miếng ăn, giấc ngủ, và những cơn đau) anh trả lại họ những thất vọng, não nề và cả những giọt nước mắt.Họxứng đángđược nhậnnó không anh? Còn em, anh trả em tất cả niềm đau, mất mát, nhục nhã, ê chề... cái tôi cao ngất của em cũng bịanh dẫm nát. Còn những yêu thương kia anh ném đi đâu rồi, sao không trả lạiem những yêu thương ấy?! Em cần, cần
lắm! Thôi nhé mình chia tay rồi em đã tha thứ tất cả. Em cũng trả chữ hận lại cho anh còn những vết thương kia đang trở mình gợi dậy,dày xéo và bóp méo trong em. Giá như có thể trảlại,em cũng muốn trảnó vềnơi anh, nhưng tiếc thay nó đã in quá đậm trong thân xác em rồi, biết bao giờ mới lành lặn mới lành sẹo đây anh và lại biếtbao giờ những vếtsẹoấy phai mờ rồi biếnmất?Thôinhé mình chia tay em trả anh về với cuộc sống riêng anh tự do, thoải mái. Không hận anh, không hậnnổianh mà em chỉ hận chính mình, có lỗi với chính bản thân em. - Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì đã từng yêu một người đến nỗi quên cả bản thân.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì đã từng vì người khác mà làm khó bản thân.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì phải cố gắng giả vờ làm
cho bảnthân mệtđến không chịu nổi.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì có rất nhiều chuyện bản thân đã không học được thế nào
là quý trọng.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì đã từng quá cố chấp đến nỗi làm tổn thương bản thân.
- Và hãy nói xin lỗi với con tim, bởi vì đã làm đau nó vì một người không xứng đáng. Cám ơn anh đã đến và dạy cho em biết nhiều điều, đặc biệt là yêu thương. Anh đã dạy em cách yêu thương một người nhưng giờ em phải tự
mình học cách quên đi một người đã từng yêu thương. - Cảm ơn ai đó đã bỏ rơi tôi để tôi biết rằng không có gì là mãi mãi.
- Cảm ơn ai đó đã làm tôi tổn thương để tôi biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn.
- Cảm ơn ai đó đã lừa dối tôi để tôi biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng! Em không muốncó ngày chúng ta phảixem nhau là bạn vì em không thể đối diện với một người bạn mà em đã dành quá nhiềuyêu thương. Nhưng có lẽ trong cuộc sống chúng ta sẽ còn va chạmrấtnhiềunên không thể xem nhau là xa lạ, thôi thì hãy cứchọn cho mình một vai diễn để không khó xử với nhau. Câu cuối cùng em muốn nói với anh: Em sẽngừng yêuanh, nỗi đau của em! Sương vẫn trải dài trên từng con phố, gió vẫnthổitừng cơnlạnh giá một chiều tà, đêm vẫn sáng đèn,chiếuxuốnggóc phốvới những đợt lá rơi lả tả... mà sao họ vẫn yêu. Những chuyến đi dài, những cái nắm tay mê mải, những nụ hôn thơ dại, những mảnh tình chóng phai. Người ta vẫn thường mong tình yêu lâu dài, vẫn thường mơ một tình yêu vĩnhcửu nhưng với em, khi ánh đèn pha chiếc AB vụt tắt trước mắt là khi tình yêu của em dừng lại,bắtđầu nung nấu những ý định xa vời mà đôi khi em không biếtmình đangtự làm đau chính mình trong đó. Ai đó đã bảo rằng, tình yêu sẽ hoá giải được hận thù nhưng hình như em đã không làm được vì mỗi người đều
có một trái tim để đập, một nhịp đập để yêu.
----------> Bổ sung bài viết lúc 07:35 AM <----------> Bài viết trước lúc 07:33 AM <----------
1 buc thu cam dông
mạnh vậy em là kẻ - chiến -
thắng - mang đầy vết thương. Anh! Có lẽđây cũng là những dòng cuối cùng em viếtcho anh. Chúng mình rất khó để buông tiếngchia tay phải không anh?! Bởi tất cả đã đi quá xa khiến chúng ta khó quay đầu trở lại. Nếu có một điều ước em sẽ ước cho hai ta chỉnhư hai đường kẻ song song để được đi bên đời nhau mãi chứ không muốn là hai đường cắt nhau chỉ một lần rồi xa nhau mãi mãi. Giá như em đừng gặp anh, giá như em đừng yêu anh nhiều quá. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật bởi cuộc sống chẳngbao giờ có hai từ "giá như"... Như những câu chuyện em đã viết về cô gái ấy và chàng trai kia thì hôm nay em sẽ viết về chính em - một kẻ thất bại trong tình trường, đã nếm quá nhiều nỗi đau nhưng không thiếu những phút giây hạnh phúc. Được gặp anh không biết nên cho đó là điều may mắn hay xui xẻo nhưng em tin đó là định mệnh, nghe có vẻ hào nhoáng, văn vẻ, mĩmiều... nhưng đôi khi nên tin vào số phận. Em không nghĩ là mình sẽ yêu anh, càng không nghĩmình bên nhau lâu đến thế. Khi yêu anh, em mới hiểu được thế nào là hạnh phúc, thế nào là niềm đau. Là hạnh phúc khi anh luôn làm em cười, luôn mang đến em những niềm vui dù nhỏ nhặt nhất. Chỉ một tin nhắn cũng đủ cho em cười
cả ngày, chỉ một giây phút bên anh thôi cũng đủ để em cảm thấy ấm áp, và chỉ một cái siết tay cũng cho em thấy ngọt ngào. Là niềm đau khi anh mang đến cho em những dối trá, lọc lừa và giấu giếm; là phụng phịukhi đôi ta hờn dỗi; là u ám khi anh hờ hững, vô tâm; là hoen mi khi anh lừa dối; là nhói đau khi anh phản bội... Khi yêu anh em quên hết mọi thứ xung quanh, em không còn nhớ mình đã từng là trung tâm của vũ trụ. Trong mắtem anh đã là vũ trụ của riêng em rồi và em cũng mơ hồ quá đỗi khi những tưởng rằngvớianh, em cũng là vũ trụ, nhưng em đã lầm, em nhận ra rằng em cũng chỉ là một ngôi sao bé nhỏbỗng dưng vụt sáng để lọt vào mắt anh. Viển vông quá... Khi yêu anh em đã học tập được rất nhiều điều mà có lẽ nếu không gặp anh em sẽchẳng bao giờ biết được: lọc lừa, tính toán, thiệt hơn, thị phi và đen tối... Và khi yêu anh, em cũng update cho bảnthân mình nhiều đức tính như cam chịu, nhẫn nhịn, kìm nén và vị tha. Em không thể tin và không thể ngờ mình lạicó thểchịu đựng, chấp nhận và bao dung đến thế. Một lỗi lầm, hai lầm lỗi cứ thế nối tiếp nhau đến những phản bội đầu tiên, em nghĩmình không thể hơn được nữa nhưng rồi vì tình yêu em đã bất chấp sĩ diện để xóa đi mọi niềm đau đổi lấy yêu thương đang vụn vỡ. Chắp chắp nối nối cuối cùng cũng hoàn hảo nhưng đầy vếtxước... lạitiếptục hứng lấy những lỗi lầm giấu giếm nơi anh. Đau lòng nhưng em im lặng... tiếp tục phản bội, đớn đau, gào thét, tuyệt vọng rồi hụt hẫng. Giới hạn cũng đã đến, bao dung đã cạn kiệt, uất hận trào dâng. Mơ hồ tình yêu réo gọi "Yêu anh cứ yêu thôi, anh là ánh sáng, xin anh lại gần bên em, đừng rời xa em..." lạithêm một lầnthứ tha để mang về những vết cắt đớn đau, nhục nhã. Có rất nhiều người nói rằng họ phục em, ngưỡng mộ em bởi nếu là họ thì họ đã không làm được như thế. Bao dung? Vị tha? Lòng tốt?... nhưng em cho đấy chỉ là nhu nhược mà thôi, vì tình yêu trong em quá lớn làm cho em mờ mắt, ngu muội và ngu ngốc, mơ hồ... Đã biết đau mà sao không thể bỏ, kết cục hiện rõ mà sao chẳng thể buông để giờ đây khi em nhận ra rằng có lẽ anh mãi chẳng thuộc về em vậy mà em lại ngây thơ khi tin vào những điều anh nói. Anh yêu em mãi mãi là như thế, anh
nhớ em, anh cần em, anh chấp nhận tất cả chỉ cần có em, em vẫn mãi là người mà anh yêu thương nhất...Vâng, em tin, em tin những điều anh nói lúc đó là thật. Nhưng tới bây giờ nó chẳng còn là sự thật đâu anh nhỉ? Bởi chỉ mới hôm trước anh nói anh đang tán lạiem, em cảm thấy em đã đúng khi chờ đợi anh và mình lạibên nhau thậthạnh phúc... nhưng rồi đùng cái hôm sau anh đi chơi bên người khác, anh vui vẻ cười đùa với họ thật ấm áp còn em lặng lẽ rơi nước mắt giữa trời lạnhgiá trong cái áo sơmi mỏng manh đợi chờ anh đến. Bên kia chiếc điện thoại là tiếng anh nói cười, bên này tay em cầm điện thoại run run mà nước mắt lặng lẽ tuôn rơi... người khóc kẻ cười. Khi em hỏi về ngày hạnh phúc của đôi
mình hôm trước anh trả lại em hai chữ "sai lầm". Có quá chóng vánh và nhanh quá không anh?! Lòng tin và tình yêu của em luôn bị anh trà đạp vậy sao, có đáng không? Vâng em chấpnhận buông, anh im lặng và chúng mình cùng buông... Lúc em buồn nhất là giây phút em nhận ra trong anh em không hề tồn tại! Cũng là lúc em hiểura rằng không có em, anh vẫn hạnh phúc đấy thôi! Buông tay là điều em chọn để tốt cho tất cả. Người ta bảo kẻ ra đi là kẻ mạnh vậy em là kẻ - chiến - thắng - mang đầy vết thương. Em sẽ không chúc anh hạnh phúc bên ai đó sau em bởi đó là cái không thuộc về em (Ảnh minh họa) Có lẽ như bao cái kết của một mối tình không trọnlà họsẽchửi nhau, nguyền rủa nhau, hay sẽ chúc nhau hạnh phúc. Còn em, em chọn cho mình cách của riêng em. Em sẽkhông chúc anh hạnh phúc bên ai đó
sau em bởi đó là cái không thuộc về em, người ta gọi là đố kị nên tất lẽ dĩngẫu em không chúc anh hạnh phúc bên người. Em sẽ chỉchúc anh may mắn tìm được ai đó đủ niềm tin, ai đó đủ cam chịu, ai
đó đủ vịtha và ai đó yêu anh như em. Em chỉcần thế thôi, chỉcần như em là đủ lắm rồi. Mỗi cái "ai đó" anh phải hiểu, chắc gì đã có ai đó hội tụ đủ như em nên anh và gia đình anh đừng hỏi tại sao anh lại yêu em được lâu đến thế, trong khi những người trước chỉ mấytháng chưa hết hai bàn tay?! Anh đã từng nói rằng "Anh yêu em điều đó là thật, ở em hội tự tất cả mọi thứ ngoan, hư, ngang, bướng, quan tâm, chăm sóc, sẻ chia, tình yêu... chưa một ai, chưa bao
giờ có ai yêu anh và tốt với anh như em. Phảinói là anh thừa nhậnrằngmình không xứng đáng để yêu em, nếu em không yêu anh, không lấy anh thì chắc chắn rằng sẽ chẳng còn ai sau này đủ niềm tin để lấy anh nữa. Và anh sẽ cố gắng không để mất em, anh hi vọng sẽ không đánh mất một tình yêu lớn trong đời"... Em đã tin vào những giọt nước mắt ấy của anh là dành cho em, nhưng sao giờ đây anh trả lại em tất cả. Những lời có cánh ấy bay đâu mất rồi?! Sau tất cả những yêu thương em trao, sau tất cả tấm chân tình mà bố mẹ em đã ban phát (lo đến từng miếng ăn, giấc ngủ, và những cơn đau) anh trả lại họ những thất vọng, não nề và cả những giọt nước mắt.Họxứng đángđược nhậnnó không anh? Còn em, anh trả em tất cả niềm đau, mất mát, nhục nhã, ê chề... cái tôi cao ngất của em cũng bịanh dẫm nát. Còn những yêu thương kia anh ném đi đâu rồi, sao không trả lạiem những yêu thương ấy?! Em cần, cần
lắm! Thôi nhé mình chia tay rồi em đã tha thứ tất cả. Em cũng trả chữ hận lại cho anh còn những vết thương kia đang trở mình gợi dậy,dày xéo và bóp méo trong em. Giá như có thể trảlại,em cũng muốn trảnó vềnơi anh, nhưng tiếc thay nó đã in quá đậm trong thân xác em rồi, biết bao giờ mới lành lặn mới lành sẹo đây anh và lại biếtbao giờ những vếtsẹoấy phai mờ rồi biếnmất?Thôinhé mình chia tay em trả anh về với cuộc sống riêng anh tự do, thoải mái. Không hận anh, không hậnnổianh mà em chỉ hận chính mình, có lỗi với chính bản thân em. - Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì đã từng yêu một người đến nỗi quên cả bản thân.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì đã từng vì người khác mà làm khó bản thân.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì phải cố gắng giả vờ làm
cho bảnthân mệtđến không chịu nổi.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì có rất nhiều chuyện bản thân đã không học được thế nào
là quý trọng.
- Hãy nói xin lỗivớichính mình, bởi vì đã từng quá cố chấp đến nỗi làm tổn thương bản thân.
- Và hãy nói xin lỗi với con tim, bởi vì đã làm đau nó vì một người không xứng đáng. Cám ơn anh đã đến và dạy cho em biết nhiều điều, đặc biệt là yêu thương. Anh đã dạy em cách yêu thương một người nhưng giờ em phải tự
mình học cách quên đi một người đã từng yêu thương. - Cảm ơn ai đó đã bỏ rơi tôi để tôi biết rằng không có gì là mãi mãi.
- Cảm ơn ai đó đã làm tôi tổn thương để tôi biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn.
- Cảm ơn ai đó đã lừa dối tôi để tôi biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng! Em không muốncó ngày chúng ta phảixem nhau là bạn vì em không thể đối diện với một người bạn mà em đã dành quá nhiềuyêu thương. Nhưng có lẽ trong cuộc sống chúng ta sẽ còn va chạmrấtnhiềunên không thể xem nhau là xa lạ, thôi thì hãy cứchọn cho mình một vai diễn để không khó xử với nhau. Câu cuối cùng em muốn nói với anh: Em sẽngừng yêuanh, nỗi đau của em! Sương vẫn trải dài trên từng con phố, gió vẫnthổitừng cơnlạnh giá một chiều tà, đêm vẫn sáng đèn,chiếuxuốnggóc phốvới những đợt lá rơi lả tả... mà sao họ vẫn yêu. Những chuyến đi dài, những cái nắm tay mê mải, những nụ hôn thơ dại, những mảnh tình chóng phai. Người ta vẫn thường mong tình yêu lâu dài, vẫn thường mơ một tình yêu vĩnhcửu nhưng với em, khi ánh đèn pha chiếc AB vụt tắt trước mắt là khi tình yêu của em dừng lại,bắtđầu nung nấu những ý định xa vời mà đôi khi em không biếtmình đangtự làm đau chính mình trong đó. Ai đó đã bảo rằng, tình yêu sẽ hoá giải được hận thù nhưng hình như em đã không làm được vì mỗi người đều
có một trái tim để đập, một nhịp đập để yêu.
----------> Bổ sung bài viết lúc 07:35 AM <----------> Bài viết trước lúc 07:33 AM <----------
1 buc thu cam dông