X
xmen94
New Member
Vip
ANH À!EM CHẾT RỒI!
- Anh sẽ đi em ạh!
- Đi đâu ?
- Hàn Quốc ??
- Đùa àh ?
- Ko đùa đâu, lần này ko phải đi chơi, anh sẽ
đi lâu
đấy.
- 10 năm hay 20 năm? (cười
khẽ)
- Anh ko đùa đâu, từ nay,
em phải tự chăm sóc cho bản thân nhé... Anh
không còn
bên cạnh em đc đâu...
- Anh... anh sẽ wên em chứ ?
- Ko chắc, chờ đến lúc anh
về... Em sẽ mãi là bạn của
anh đúng ko??? Ánh nắng vụt tắt dưới chân
trời màu đỏ.
Khoảng ko gian trống vắng
ko có thứ lấp đầy... Quy luật
của cuộc sống, làm người ta
đau nhiều hơn là hạnh phúc... bay vút lên cao,
qua khỏi
tầm mắt... Và... Em đã mất
anh...
Trời vẫn xanh trong những
ngàykhông nắng .. vẫn một
màu trong vắt những ngày vắng bóng người
em yêu.
Chiếc di động trong tay
không còn rung liên hồi từng
cơn trong đêm vắng, không
còn những dòng tin nhắn
yêu thương... Không còn những quán cafe
nồng ấm và
bàn tay khẽ thấm vết hoen
mờ, không còn lời bâng đùa
người trao trên bờ môi ngọt
ngào em thầm ước... Cuộc
sống đã mất đi ý nghĩa của nó, em đã đánh
mất một thứ
quý giá mà mình không thể
tìm lại được. Emđánh mất
anh rồi, anh biết ko???
Từ lâu lắm rồi cái tên Keni
trong lòng Thảo đã tắt ngúm. Kể từ khinhìn
theo
chiếc máy bay xa lạ ấy cất
cánh bay đi, một niềm yêu
thương sụp đổ dưới chân cô
như hàng ngàn cân sắt đè lên
trái tim mỏng manh ko còn hơi sức... Yêu
Keni, và chưa
bao giờ đc cậu yêu lại, dù
rằng hai ngườithân nhau còn
hơn cả những đôi yêu nhau...
Thế mà Keni vẫn chỉ coi cô là
một người bạn thânko hơn ko kém. Còn cô,
đã mất hết
cơ hội ngay cả khi chưa bao
giờ cô tự tạo cho mình một
cơ hội nào cả... Cho đến lúc
cậu đi, cô vẫn không đủ can
đảm nói lên 3 tiếng đó. - Sao may ngu thế
hả ?
- Ngu cái jì ?
- Mày ko nói với nó thì làm
sao nó biết chứ?
- Chắc là người ta không cần
biếtđâu!!! - Nói đi con ngốc!
- Mày nghĩ có được không?
- Làm gì đi Thảo, chẳng lẽ lúc
nào mày cũng chỉ giữ trong
lòngsao? 5 năm nữa đấy, làm
gì đi chứ, nói với nó đi! Hãy làm những thứ
mà mày biết
nó còn tồn tại trong cuộc
sống của mày ý, hiểu
không ?
- Sẽ... được chứ ?
... Thảo vốn ghét dùng mail,
ghét thứ thư không dấu ấy,
còn Keni lại rất thích. Duy
chỉ có điểm này là 2 người
hoàn toàn trái ngụơc nhau.
Nhưng rồi cô đã bắt đầu làm quen với thứ mà
mình ghét,
viết mail hằng ngày cho
Keni.
Mail đầu tiên:
"Keni ngốc nghếch,
Anh trốn em đấy à? anh sợ em lắm à? Sao bảo
không
quên em? Nói dối!!!
Hôm đó, em đã đứng ở sân
bay, em nhìn thấy anh, em
thấy anh cười, em thấy anh
nói, em thấy anh bước đi, và em đã không thể
giữ lại.
Anh bảo nếu ko muốn đến
thì đừng đến. Thật sự em
không muốn nhưng em vẫn
cứ đến. Chỉvì em sợ, sợ
không còn đc nhìn thấy anh. ...
5 năm, nó dài lắm... Nó gấp
mấy lần khoảng thời gian 5
tháng chúng ta quen nhau...
Anh biết là.. EM YÊU ANH
đúng không? Em nghĩ là anh biết, em nhìn
thấy sựné
tránh trong mắt anh, và em
biết... em thua rồi...
Nhưng bắt đầu từ bây giờ,
em chính thức theo đuổi anh
đấy! Em sẽ theo đuối một người, bằng những
dòng
mail . Nó lạ lẫm, nó ****
****, nhưng em vẫnlàm. Vì
đó là điều anh thích! Thế
thôi!"
Mail thứ 2: "Hôm nay lạnh, nhưng chắc
không bằng bên đó. Anh có
đủ ấm không? Tính anh lông
bông, chắc suốt ngày phong
phanh đi ra ngoài đường chứ
gì? Mặc áo vào đi anh! Mùa đông Hà Nội đi với
em,
anh mặc mỗi áo phông với
chiếc thun trắng đi ra ngoài
cho nó"mốt" . Còn mùa đông
Hàn, sẽ không còn ai ôm anh
để anh mặc vậy cho nó đẹp nữa đâu! Bị cảm
đấy! Anh
cảm không ai ngủ gục bên
giường anh nữa đâu, ngốc ạh!
Anh bảo em phải từ lo cho
bản thân, nhưng anh phải tự
lo cho anh mới đúng , biết chưa? 2 giờ sáng
rồi đấy! Bên
đấy là 12h đêm, anh đã ngủ
chưa? Chắc lại thức đêm ôm
gấu nữa rồi! Tất cảcủa anh,
đều là *********, chỉ cómỗi
cái ôm gấu, là trẻ con kinh khủng! Ngủ sớm
đi, ăn nhiều
nhé, đừng giữ dáng người
mẫu nữa... ko có người chết
mất!!! Ngủ đi, lạnh quá!!!"
Cứ thế, và cuộc sống vẫn
tiếp diễn... Mỗi tuần dù có mệt nằm
nghiêng ngả ra giường, quằn
quại trong những cơm đau
tim quặn thắt, Thảo vẫn
còng lưng ngồi kì cạch bàn
phím viết mail cho Keni... Dù là chưa bao giờ
nhận được
một mail trả lời từ cậu ấy, cô
vẫn kiên trì. Vì cô tin, cái gì
rồi cũng đc đáp trả dù cho nó
đã muộn màng ..
..
- Anh sẽ đi em ạh!
- Đi đâu ?
- Hàn Quốc ??
- Đùa àh ?
- Ko đùa đâu, lần này ko phải đi chơi, anh sẽ
đi lâu
đấy.
- 10 năm hay 20 năm? (cười
khẽ)
- Anh ko đùa đâu, từ nay,
em phải tự chăm sóc cho bản thân nhé... Anh
không còn
bên cạnh em đc đâu...
- Anh... anh sẽ wên em chứ ?
- Ko chắc, chờ đến lúc anh
về... Em sẽ mãi là bạn của
anh đúng ko??? Ánh nắng vụt tắt dưới chân
trời màu đỏ.
Khoảng ko gian trống vắng
ko có thứ lấp đầy... Quy luật
của cuộc sống, làm người ta
đau nhiều hơn là hạnh phúc... bay vút lên cao,
qua khỏi
tầm mắt... Và... Em đã mất
anh...
Trời vẫn xanh trong những
ngàykhông nắng .. vẫn một
màu trong vắt những ngày vắng bóng người
em yêu.
Chiếc di động trong tay
không còn rung liên hồi từng
cơn trong đêm vắng, không
còn những dòng tin nhắn
yêu thương... Không còn những quán cafe
nồng ấm và
bàn tay khẽ thấm vết hoen
mờ, không còn lời bâng đùa
người trao trên bờ môi ngọt
ngào em thầm ước... Cuộc
sống đã mất đi ý nghĩa của nó, em đã đánh
mất một thứ
quý giá mà mình không thể
tìm lại được. Emđánh mất
anh rồi, anh biết ko???
Từ lâu lắm rồi cái tên Keni
trong lòng Thảo đã tắt ngúm. Kể từ khinhìn
theo
chiếc máy bay xa lạ ấy cất
cánh bay đi, một niềm yêu
thương sụp đổ dưới chân cô
như hàng ngàn cân sắt đè lên
trái tim mỏng manh ko còn hơi sức... Yêu
Keni, và chưa
bao giờ đc cậu yêu lại, dù
rằng hai ngườithân nhau còn
hơn cả những đôi yêu nhau...
Thế mà Keni vẫn chỉ coi cô là
một người bạn thânko hơn ko kém. Còn cô,
đã mất hết
cơ hội ngay cả khi chưa bao
giờ cô tự tạo cho mình một
cơ hội nào cả... Cho đến lúc
cậu đi, cô vẫn không đủ can
đảm nói lên 3 tiếng đó. - Sao may ngu thế
hả ?
- Ngu cái jì ?
- Mày ko nói với nó thì làm
sao nó biết chứ?
- Chắc là người ta không cần
biếtđâu!!! - Nói đi con ngốc!
- Mày nghĩ có được không?
- Làm gì đi Thảo, chẳng lẽ lúc
nào mày cũng chỉ giữ trong
lòngsao? 5 năm nữa đấy, làm
gì đi chứ, nói với nó đi! Hãy làm những thứ
mà mày biết
nó còn tồn tại trong cuộc
sống của mày ý, hiểu
không ?
- Sẽ... được chứ ?
... Thảo vốn ghét dùng mail,
ghét thứ thư không dấu ấy,
còn Keni lại rất thích. Duy
chỉ có điểm này là 2 người
hoàn toàn trái ngụơc nhau.
Nhưng rồi cô đã bắt đầu làm quen với thứ mà
mình ghét,
viết mail hằng ngày cho
Keni.
Mail đầu tiên:
"Keni ngốc nghếch,
Anh trốn em đấy à? anh sợ em lắm à? Sao bảo
không
quên em? Nói dối!!!
Hôm đó, em đã đứng ở sân
bay, em nhìn thấy anh, em
thấy anh cười, em thấy anh
nói, em thấy anh bước đi, và em đã không thể
giữ lại.
Anh bảo nếu ko muốn đến
thì đừng đến. Thật sự em
không muốn nhưng em vẫn
cứ đến. Chỉvì em sợ, sợ
không còn đc nhìn thấy anh. ...
5 năm, nó dài lắm... Nó gấp
mấy lần khoảng thời gian 5
tháng chúng ta quen nhau...
Anh biết là.. EM YÊU ANH
đúng không? Em nghĩ là anh biết, em nhìn
thấy sựné
tránh trong mắt anh, và em
biết... em thua rồi...
Nhưng bắt đầu từ bây giờ,
em chính thức theo đuổi anh
đấy! Em sẽ theo đuối một người, bằng những
dòng
mail . Nó lạ lẫm, nó ****
****, nhưng em vẫnlàm. Vì
đó là điều anh thích! Thế
thôi!"
Mail thứ 2: "Hôm nay lạnh, nhưng chắc
không bằng bên đó. Anh có
đủ ấm không? Tính anh lông
bông, chắc suốt ngày phong
phanh đi ra ngoài đường chứ
gì? Mặc áo vào đi anh! Mùa đông Hà Nội đi với
em,
anh mặc mỗi áo phông với
chiếc thun trắng đi ra ngoài
cho nó"mốt" . Còn mùa đông
Hàn, sẽ không còn ai ôm anh
để anh mặc vậy cho nó đẹp nữa đâu! Bị cảm
đấy! Anh
cảm không ai ngủ gục bên
giường anh nữa đâu, ngốc ạh!
Anh bảo em phải từ lo cho
bản thân, nhưng anh phải tự
lo cho anh mới đúng , biết chưa? 2 giờ sáng
rồi đấy! Bên
đấy là 12h đêm, anh đã ngủ
chưa? Chắc lại thức đêm ôm
gấu nữa rồi! Tất cảcủa anh,
đều là *********, chỉ cómỗi
cái ôm gấu, là trẻ con kinh khủng! Ngủ sớm
đi, ăn nhiều
nhé, đừng giữ dáng người
mẫu nữa... ko có người chết
mất!!! Ngủ đi, lạnh quá!!!"
Cứ thế, và cuộc sống vẫn
tiếp diễn... Mỗi tuần dù có mệt nằm
nghiêng ngả ra giường, quằn
quại trong những cơm đau
tim quặn thắt, Thảo vẫn
còng lưng ngồi kì cạch bàn
phím viết mail cho Keni... Dù là chưa bao giờ
nhận được
một mail trả lời từ cậu ấy, cô
vẫn kiên trì. Vì cô tin, cái gì
rồi cũng đc đáp trả dù cho nó
đã muộn màng ..
..